DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 373

Chương 373

“Cậu Thiên!”.

Ông lớn đứng đầu Ngô Quảng Phú lần đầu tiên chắp hai tay lại, âm thầm cầu nguyện.

“Vút!”.

Ngay lúc đó, tiếng kiếm ngân vang vọng khắp nơi. Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng động, nhìn thấy nơi đầu khe núi có hai bóng người đang bay vọt tới, vững vàng đáp xuống rìa vách núi.

Một trong số đó là ông lão gầy gò thấp bé, người còn lại khoảng hơn ba mươi tuổi, tay cầm đao Katana Đảo Quốc, cung kính đứng bên cạnh ông lão.

“Watanabe Heizou?”.

Dược Không Nhàn nghiêng đầu nhìn, lập tức trở nên nghiêm nghị, đồng tử co lại. Những võ giả lớn tuổi khác cũng có không ít người nhận ra Watanabe Heizou, sắc mặt thay đổi.

Năm xưa Watanabe Heizou gần như càn quét cả giới võ thuật Hoa Hạ, cao thủ Hoa Hạ chết trong tay ông ta không dưới mấy chục người, đa số đều là người thân trưởng bối của những người ở đây. Vô số ánh nhìn thù hận hướng về phía ông ta, nhưng không ai dám hành động lỗ mãng.

“Watanabe Heizou? Kiếm Thánh Đảo Quốc gần như càn quét cả giới võ thuật Hoa Hạ vào mười mấy năm trước đấy sao?”.

Ánh mắt Dược Du lay động, kinh ngạc hỏi.

Dược Không Nhàn gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.

“Không ngờ ông ta ẩn cư ở Đảo Quốc hơn mười năm, bây giờ lại trở lại Hoa Hạ!”.

“Năm xưa ông ta hoành hành ở Hoa Hạ không gì cản nổi, cuối cùng vẫn là Diệp Vân Long ra tay, chặn đứng bước chân ông ta. Bây giờ ông ta đột nhiên đến đỉnh núi Phi Vũ, rốt cuộc là vì cái gì?”.

Sau khi Watanabe Heizou và Kawasa Hidetatsu đến đây, chỉ gật đầu với Tiêu Ngọc Hoàng và Diệp Thiên, sau đó khoanh chân ngồi xuống bên mé vách núi, không có động tác gì nữa. Lúc này mới khiến mọi người trong giới võ thuật Hoa Hạ thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Ngọc Hoàng không để tâm đến Watanabe Heizou, hai mắt nhìn thẳng vào Diệp Thiên, mái tóc dài màu đen tung bay theo gió.

“Diệp Lăng Thiên, cậu và tôi đều mong chờ trận chiến ngày hôm nay đã lâu. Sau hôm nay, giữa cậu và tôi chỉ có một người có thể ở lại trên thế giới này!”.

Diệp Thiên hoạt động gân cốt một chút, khớp xương vang lên tiếng rắc rắc, hờ hững thốt ra từng chữ.

“Phân định thắng thua, cũng quyết chiến sinh tử!”.

Cậu nói xong thì đột ngột phất tay, sức mạnh vô hình lan ra, một cột đá gần cậu nhất nổ tung.

“Hay, rất sảng khoái! Hơn mười năm nay, tôi chỉ từng giao đấu với Diệp Vân Long, giờ đây cậu là người thứ hai!”.

Tiêu Ngọc Hoàng cười điên cuồng. Cuối cùng kẻ mạnh nhất giới võ thuật Hoa Hạ cũng để lộ sự sắc bén của ông ta năm xưa, một trận chiến đấu kịch liệt sắp bùng nổ!

“Ầm!”.

Một tiếng sấm lướt qua trời không, bầu trời vốn đang trong trẻo không một gợn mây bỗng có vô số mây đen kéo đến. Trong thời gian ngắn, đỉnh núi Phi Vũ trở nên ảm đạm, u ám vô cùng.

Hai người còn chưa ra tay, mây đen cuồn cuộn, mưa đã trút xuống!

Những người xem chiến không ai di chuyển, mọi sự chú ý đều đổ dồn lên người Diệp Thiên và Tiêu Ngọc Hoàng. Hai người họ đứng trong màn mưa, dù mưa như trút nước nhưng quanh người bọn họ lại có một luồng Canh khí hộ thể đẩy hạt mưa ra, áo không hề bị thấm ướt.

“Diệp Lăng Thiên, ra tay đi!”.

Lại một trận sấm sét vang lên, Tiêu Ngọc Hoàng bỗng quát lớn, sóng âm lan ra, khiến màn mưa lay động.

Đọc truyện chữ Full