Chương 348
Diệp Lăng Thiên, chí tôn võ thuật thiếu niên xuất thân từ tỉnh Xuyên, danh tiếng nổi như cồn. Đầu tiên là đánh bại ông hai Đường Môn, sau đó lại giết Phan Hoài Uyên, bây giờ còn nhận lời khiêu chiến của Tiêu Ngọc Hoàng. Lý lịch thế này đã đủ khiến mọi người kinh ngạc chấn động.
Nhưng bây giờ, Kiếm Thánh Đảo Quốc Watanabe Heizou gần như vô địch này đến Hoa Hạ cũng là để tìm Diệp Lăng Thiên?
Ngay cả Tiêu Ngọc Hoàng cũng thay đổi sắc mặt, hết sức tò mò.
“Ông nghìn dặm xa xôi đến đây là để tìm Diệp Lăng Thiên sao?”.
Watanabe Heizou gật đầu đáp: “Không sai!”.
“Diệp Lăng Thiên chưa tới hai mươi tuổi đã đạt đến cảnh giới chí tôn võ thuật, tài năng như vậy cho dù là Diệp Vân Long cũng không sánh bằng, đương nhiên tôi cũng muốn gặp thiên tài như cậu ta một lần”.
“Hơn nữa, đệ tử của tôi bị giết ở Lư Thành tỉnh Xuyên, Diêm Ma đời thứ hai mà tôi tặng cho nó cũng bị gãy thành nhiều đoạn, rất có khả năng là Diệp Lăng Thiên gây ra. Chỉ dựa vào điều này, tôi phải tìm cậu ta hỏi cho rõ ràng”.
Nghe thấy câu trả lời của Watanabe Heizou, Đậu Vạn Quy và mấy vị cấp cao của nhà họ Đậu đều âm thầm kinh hãi.
Tiêu Ngọc Hoàng hay Watanabe Heizou đều là cao thủ hàng đầu bậc nhất thiên hạ hiện nay, là nhân vật đỉnh cao trong số chí tôn võ thuật. Người bình thường đắc tội với một người trong số họ thì đã gặp tai họa ập đầu, vậy mà Diệp Lăng Thiên lại đắc tội với cả hai người?
Tiêu Ngọc Hoàng cười mà không nói, vốn tưởng Diệp Thiên làm Trần Sư Hành bị thương, đến nỗi Trần Sư Hành tìm ông ta đi báo thù là đã đủ ngông cuồng, nào ngờ Diệp Thiên gây thù chuốc oán tới cả Đảo Quốc.
Ông ta ngửa đầu nhìn trời, chậm rãi nói: “Bất luận có phải là Diệp Lăng Thiên giết đệ tử của ông hay không, tôi nghĩ ông không có cơ hội trả mối thù này rồi”.
Watanabe Heizou nhìn Tiêu Ngọc Hoàng một lúc lâu, đột nhiên thở dài.
“Đúng là đáng tiếc!”.
“Với cảnh giới tu vi của ông hiện nay, qua ngày mai, trên đời đã không còn Diệp Lăng Thiên nữa”.
Watanabe Heizou là nhân vật nào chứ? Vào mười mấy năm trước, ông ta đã nhìn thấu kiếm đạo, đứng ở đỉnh cao trong chí tôn võ thuật, khó tìm được đối thủ. Chẳng qua chỉ thiếu một ít thời gian tổng hợp, đúc kết những gì ông ta học được hay lĩnh ngộ được.
Sau khi ông ta thất bại dưới tay Diệp Vân Long, trở về Đảo Quốc, thời gian mười mấy năm qua ông ta suy xét mỗi ngày, dồn hết tâm tư vào kiếm đạo, tu vi mạnh hơn trước kia không biết bao nhiêu lần.
Ông ta vừa đến nơi này đã cảm nhận được sức mạnh như vực sâu biển cả của Tiêu Ngọc Hoàng. Ngày nay, Tiêu Ngọc Hoàng đã vượt trên cảnh giới chí tôn võ thuật, bước vào một cấp bậc hoàn toàn mới. Cho dù là ông ta cũng không chắc thắng, huống hồ là Diệp Thiên còn trẻ tuổi.
Tiêu Ngọc Hoàng không nói gì, trận chiến này ông ta vốn đã nắm chắc phần thắng.
Ông ta tung hoành Hoa Hạ mấy chục năm, được xếp vào một trong “Tứ Tuyệt” đâu phải là hư danh.
Không biết từng có bao nhiêu thiên tài ngã xuống trong tay ông ta, nhưng người cuối cùng đứng vững không đổ là ông ta – Ngọc Hoàng Đại Đế.
“Chúng ta trở về đi, bây giờ trên đỉnh núi Phi Vũ đã không còn ý nghĩa gì để chúng ta ở lại nữa”.
Ánh mắt Đậu Vạn Quy rất sâu xa, cuối cùng quay người đi, dẫn theo người nhà họ Đậu xuống núi.