Chương 338
Watanabe Heizou không động đậy, miệng cũng không mở, nhưng giọng nói lại truyền vào tai người đàn ông trung niên một cách rõ ràng. Đây là cách nói chuyện bằng bụng mà chỉ có tu vi nội lực cực cao mới có thể sử dụng.
“Hidetatsu, con đang rối loạn, ngồi xuống trước đi!”.
Giọng nói của ông ta không nghe ra được tuổi tác, ông ta khẽ phất tay áo, bụi bặm đá vụn ở phía trước bị gió thổi bay hết, để lộ một vùng đất trống sạch sẽ.
Người đàn ông trung niên tên là Kawasa Hidetatsu, hắn không hề do dự, lập tức ngồi quỳ gối ở dưới đất, điều hòa nội lực, áp chế hơi thở hỗn loạn vì vừa mới chạy tới.
Một lúc lâu sau, hắn điều hòa xong xuôi mới lên tiếng: “Thưa thầy, Diêm Ma đời thứ hai đã gãy, sư đệ cũng không rõ tung tích, e là…”.
Kawasa Hidetatsu quan sát vẻ mặt của Watanabe Heizou, phát hiện trên mặt ông ta không có bất cứ dao động nào, giống như không hề để ý đến chuyện này.
Trong lúc hắn nghi ngờ, cuối cùng Watanabe Heizou cũng mở mắt ra. Một tia sáng lóe lên, giống như ánh kiếm quét qua không trung, chém tới núi đá ở phía trước tạo thành một đường rãnh thật sâu.
Đồng tử của Wakasa Hidetatsu co lại, trong lòng hoảng sợ. Từ lúc mười lăm tuổi hắn đã đi theo Watanabe Heizou học kiếm, được ông ta truyền cho tinh hoa, dựa vào đó chiến đấu với các cao thủ trên khắp Đảo Quốc gần như chưa từng thất bại, nay đã là thiên tài dùng kiếm đầy uy lực ở Đảo Quốc. Hắn cảm thấy tu vi của mình đã gần đạt đại thành, trong các chí tôn võ thuật cũng khó tìm được đối thủ.
Nhưng lúc này hắn mới phát hiện ra mình quá tự mãn. So với Watanabe Heizou, hắn giống như một dòng suối nhỏ giọt, còn Watanabe Heizou thì như đại dương mênh mông, không nhìn thấy bờ bên kia, không đo được sâu cạn.
“Diêm Ma đời thứ hai lại bị người khác dùng sức mạnh làm gãy thành nhiều đoạn, đúng là thú vị!”.
Ông ta nhìn về phía thanh đao Đảo Quốc đã gãy thành nhiều đoạn, lộ ra biểu cảm hứng thú.
“Trận đấu giữa thầy và Diệp Vân Long ở phía Bắc Hoa Hạ năm xưa cũng là trận chiến khó nhất từ khi thầy tu luyện kiếm đạo đến nay!”.
“Trận chiến đó bọn ta đã đánh ba ngày ba đêm mới phân được thắng thua, cuối cùng thầy đi sai một kiếm, Diêm Ma vì chiến đấu lâu ngày không chịu được nữa, cuối cùng bị hỏng. Sau ngày đó, thầy đã mang Diêm Ma trở về Đảo Quốc, dung hợp ngũ kim, chế tạo Diêm Ma đời thứ hai cho sư đệ con, dù là độ sắc bén hay độ dẻo dai đều hơn Diêm Ma”.
“Muốn làm sứt mẻ nó đã phải dùng một lực rất mạnh, huống hồ có thể làm nó gãy thành nhiều đoạn thì Diệp Vân Long của mười mấy năm trước cũng không làm được!”.
“Cho dù là khắp Hoa Hạ hiện nay, cũng chỉ có những người mà võ giả Hoa Hạ gọi là “Tứ Tuyệt” mới có được năng lực này!”.
Ánh mắt ông ta khẽ dao động, hiện lên chút nghi hoặc: “Nhưng thầy thấy lạ là bốn người này đều là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới võ thuật Hoa Hạ, sư đệ con dù đến Hoa Hạ săn giết thiên tài, nhưng suy cho cùng cũng là hậu bối, sao bốn người họ lại ra tay với nó?”.
Ông ta khẽ lắc đầu, không hiểu được.
Wakasa Hidetatsu ở bên cạnh đột nhiên nhớ tới gì đó, đồng tử co lại, vội nói: “Thưa thầy, gần đây giới võ thuật Hoa Hạ xuất hiện một vị chí tôn võ thuật thiếu niên rất có uy thế. Nơi cậu ta xuất hiện lần đầu là Lư Thành, sư đệ cũng chết ở Lư Thành, liệu có phải do cậu ta ra tay hay không?”.
“Chí tôn võ thuật thiếu niên sao?”.
Watanabe Heizou đột nhiên nheo mắt lại.
Wakasa Hidetatsu thấy vậy, vội vàng nói ra toàn bộ tin tức về Diệp Thiên, càng nghe thêm một chuyện, Watanabe Heizou càng tỏ ra kinh ngạc.