Chương 335
Từ sau trận giao đấu giữa Diệp Vân Long và Tiêu Ngọc Hoàng hơn mười năm trước, giới võ thuật Hoa Hạ trở nên tĩnh lặng, không còn xuất hiện sự việc nào gây phấn chấn cho các cao thủ nữa.
Nhưng hôm nay, một tin tức lại được lan truyền như mầm bệnh vậy, lan truyền khắp Hoa Hạ với tốc độ chóng mặt, chỉ một buổi chiều mà gần như 90% võ giả khắp Hoa Hạ đều nhận được tin tức này.
Chẳng mấy chốc gây chấn động cả Hoa Hạ!
“Cái gì? ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’ ở ẩn trên núi hơn 10 năm giờ lại chuẩn bị xuống núi sao?”.
“Ngọc Hoàng Đại Đế xuống núi? Ông ta đã ở ẩn lâu như vậy rồi, rốt cuộc là chuyện gì đã khiến ông ta phải xuống núi vậy?”.
“Khiêu chiến với Diệp Lăng Thiên? Ngọc Hoàng Đại Đế thế mà lại muốn khiêu chiến với Diệp Lăng Thiên? Chí tôn võ thuật thiếu niên ở tỉnh Xuyên đó sao?”.
“Có phải chuyện thật không vậy, Ngọc Hoàng Đại Đế đã thành danh hơn 10 năm trong giới võ thuật Hoa Hạ rồi, ngoài trận thất bại dưới tay Diệp Vân Long 16 năm trước thì chưa từng bại dưới tay ai, được vinh danh là “Nửa đời vô địch”, là bậc lão làng trong giới võ thuật, Diệp Lăng Thiên tuy là chí tôn võ thuật thiếu niên, nhưng chỉ mới nổi gần đây, Tiêu Ngọc Hoàng lại khiêu chiến với cậu ta sao?”.
“Chính xác đó, nghe nói đệ tử của Tiêu Ngọc Hoàng bị Diệp Lăng Thiên đánh cho trọng thương, Diệp Lăng Thiên còn khiêu khích Tiêu Ngọc Hoàng, cho nên Tiêu Ngọc Hoàng mới rời khỏi đỉnh Ngọc Hoàng để đến Lư Thành ở tỉnh Xuyên đấu với Diệp Lăng Thiên một trận, thông tin này do nhà họ Đậu truyền ra, tuyệt đối không sai được!”.
“Trời ạ, vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau đến tỉnh Xuyên xem trận đấu đi? Đây là tin lớn đó, đã hơn 10 năm rồi, Ngọc Hoàng Đại Đế lại một lần nữa ra tay, e rằng ba vị còn lại của “Tứ Tuyệt” cũng sẽ có phản ứng dữ dội lắm nhỉ?”.
Khắp nơi ở Hoa Hạ đều đã rầm rộ tin tức Tiêu Ngọc Hoàng khiêu chiến Diệp Lăng Thiên, khiến ai nấy đều chấn động, chưa đầy nửa ngày, gần như các võ giả đều biết tin, vị chí tôn võ thuật thiếu niên mới nổi ở Hoa Hạ này đã bị một người võ công siêu mạnh là Tiêu Ngọc Hoàng nhắm đến.
Chẳng mấy chốc, giới võ thuật đều rầm rộ cả lên.
Tại địa chỉ cũ của nhà Gia Cát ở phía Tây, một người đàn ông trung niên mặc áo dài trắng, tay cầm quạt lông đang nhìn tàn cục bàn cờ vây phía trước, ánh mắt hết nheo lại chớp, như thể trước mặt là một pháp trận kỳ lạ hiếm có chứ không phải bàn cờ.
“Bác cả!”.
Một người thanh niên từ cửa lớn đi vào, cúi chào người trung niên một cái rồi trầm giọng nói: “Tiêu Ngọc Hoàng xuống núi rồi!”.
Nghe thấy vậy, quân cờ chuẩn bị đánh xuống trên tay ông ta đột nhiên khựng lại.
“Hả? Sao ông ta lại xuống núi?”.
Người thanh niên đáp: “Lần này ông ta xuống núi là để khiêu chiến với Diệp Lăng Thiên mới nổi gần đây, nhà họ Đậu đã truyền tin này đến giới võ thuật ở khắp Hoa Hạ rồi!”.
“Diệp Lăng Thiên sao?”.
Người trung niên nghe thấy vậy, chiếc quạt lông trong tay rung mạnh, cánh cửa bốn phía như có một luồng khí vô hình thổi qua, lần lượt mở ra.
Ông ta sờ lên cằm, trong mắt lóe lên vẻ suy tư.
“Diệp Lăng Thiên, vừa xuất hiện đã vô cùng hống hách, liên tiếp đánh bại nhiều cao thủ, đến Phan Hoài Uyên đều chết dưới tay cậu ta, có thể nói vô cùng nổi tiếng, tôi vốn muốn tìm cơ hội gặp cậu ta, nhưng không ngờ Tiêu Ngọc Hoàng lại đến gặp trước rồi!”.
Ông ta đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng.