DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 330

Chương 330

Ông ta quát lớn một tiếng, bốn phía chấn động, mặt đất trong vòng mười mấy trượng xung quanh ông ta nứt ra, bùn bắn tung tóe.

Phía Bắc nơi tiếp giáp hai tỉnh Vân – Kiềm, gần một trăm năm mươi năm nay, nơi đây đều do nhà họ Đậu, một trong bảy gia tộc ở Vân Kiềm, dẫn đầu.

Nhà họ Đậu chiếm cứ nơi đây hơn trăm năm, trước nay chỉ có người ngoài đến thăm, không ai dám tự tiện xâm nhập. Thế nhưng hôm nay, ngoài cửa nhà họ Đậu lại có hai vị khách không mời mà tới.

Trước cổng lớn nhà họ Đậu, hai bóng người từ xa tiến lại gần. Một trong số đó khoảng năm mươi tuổi, ăn mặc như thầy thuốc, tóc đen râu dài, trong mắt tràn đầy sự kiêu ngạo.

Người còn lại vẻ ngoài hơn ba mươi tuổi, ở độ tuổi trung niên, nhưng nhìn kĩ thì lại giống như một ông lão đã ở tuổi bảy mươi. Khí chất trên người ông ta đầy vẻ tang thương, dường như đã trải qua luân hồi, hai mắt bình tĩnh tựa giếng cổ lặng sóng. Ông ta mặc một bộ áo trắng, trông rất có phong thái của thần tiên.

Trước khi hai người đến trước cửa nhà họ Đậu, tám người canh gác nhà họ Đậu nhìn về phía hai vị khách đột nhiên xuất hiện đó, lạnh lùng nói.

“Đây là nhà ở riêng tư, không được đến gần, mau đi đi!”.

Người áo trắng không trả lời, ngược lại, người thầy thuốc bên cạnh ông ta sải bước tới trước, quát lớn.

“Hừ, một đám chuột nhắt vô tri, các người biết sư phụ tôi là ai không mà dám cản đường?”.

“Biết điều thì mau gọi người lớn trong nhà họ Đậu các người ra nghênh đón, bằng không, đợi lát nữa cả nhà họ Đậu sẽ không yên đâu!”.

Người thầy thuốc nói xong, ánh mắt của tám người canh gác lập tức trở nên lạnh lẽo, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ.

Bọn họ canh gác ở nhà họ Đậu mười năm, mặc dù không tính là cao thủ trong giới võ thuật Hoa Hạ rộng lớn, nhưng mỗi một người đều có thực lực võ sư, sao có thể cho phép người khác sỉ nhục nhà họ Đậu được chứ?

“Muốn chết?”.

Tám người quát khẽ một tiếng, tám người một thể đồng loạt bay lên, bổ nhào tới hai người kia.

Bọn họ muốn bắt hai kẻ ngông cuồng đột nhiên xông vào này, giao cho những người cấp cao trong nhà họ Đậu xử lý.

“Không biết tự lượng sức mình!”.

Người áo trắng không động đậy gì, người trông giống thầy thuốc kia lại cười khẩy, thân hình bay bổng như ma quỷ len vào giữa tám người kia.

“Rầm rầm!”.

Một chuỗi tám tiếng động vang lên, tám người canh gác bay ra sau cùng một lúc, ai cũng phun ra máu.

Người thầy thuốc đã đánh bại cả tám người trong chớp mắt, còn đẩy lùi tất cả bọn họ, có thể thấy thân pháp ông ta nhanh như thế nào.

“Rầm!”.

Tám người canh gác va vào cửa lớn của nhà họ Đậu, cánh cửa đồng cao đến mấy trượng đổ ầm xuống. Hai cánh cửa đồng nặng ít nhất cũng hơn nghìn cân, thêm song sắt gia cố chí ít cũng có sức nặng vạn cân, nhưng người thầy thuốc đánh lùi tám người canh gác lại có thể làm sập cánh cửa, sức mạnh này đã vượt xa tông tượng võ thuật bình thường.

Khoảnh khắc cửa lớn sắp ngã xuống đất, người thầy thuốc vọt người lên, một tay đỡ lấy cạnh cửa, sau đó kéo mạnh.

Đọc truyện chữ Full