Chương 325
“Ơ? Là thằng khốn kia?”.
Anh ta nhìn thấy Diệp Thiên ngồi ở góc bên kia, trong lòng Tiếu Văn Nguyệt thắt lại, điều cô ta lo lắng nhất đã xảy ra.
“Sao Lâm Hổ lại để cho thằng khốn kia vào thế nhỉ?”.
Sắc mặt Lâm Thiếu Bân sa sầm lại.
Những người còn lại cũng đều nhìn thấy Diệp Thiên, biểu cảm vô cùng ngạc nhiên.
Một nơi hội tụ hàng trăm ông lớn có tiếng như thế này, sao Diệp Thiên lại vào đây được? Sao cậu ta có tư cách đến đây chứ?
Sau khi Sở Thần Quang suy nghĩ một lát, rồi giải thích với Lâm Thiếu Bân: “Anh Bân, hình như Diệp Thiên làm việc dưới trướng của Ngô Quảng Phú, Lâm Hổ chắc biết cậu ta nên mới để cậu ta vào!”.
“Hừ!”.
Lâm Thiếu Bân thấy vậy, hừ mạnh một tiếng, vẻ mặt đầy coi thường.
“Làm việc dưới trướng của Ngô Quảng Phú, vậy chẳng phải là tay sai của Ngô Quảng Phú hay sao?”.
“Tay sai ở đây chẳng phải ai cũng chỉ có thể trông coi đại sảnh, giữ gìn an ninh hay sao? Cậu ta vào là ngồi xuống, tôi không đến ‘nhắc nhở’ cậu ta một tiếng, chắc cậu ta quên luôn cả họ của mình cũng nên!”.
Lâm Thiếu Bân nói xong liền chuẩn bị đứng dậy đi về phía Diệp Thiên, hôm qua anh ta đã tha cho Diệp Thiên, hôm nay gặp lại, anh ta đâu thể dễ tính như vậy được.
“Anh Bân, đi đâu thế?”.
Nhìn thấy Lâm Thiếu Bân đứng dậy, Từ Hồng đứng gần đó đột nhiên hỏi.
“Đi ra chỗ một thằng khốn không biết trời cao đất dày, tiện thể dạy cho cậu ta một bài học!”.
Ánh mắt Lâm Thiếu Bân sắc lạnh, rồi cười nói: “Hay là cùng đi đi?”.
Từ Hồng nhớ lại thời đi học với Lâm Thiếu Bân, cũng lộ ra nụ cười tươi.
“Được, cùng anh qua đó xem sao, tôi rất muốn xem xem là tên có mắt như mù nào lại dám đắc tội với anh Bân của chúng ta!”.
Sở Thần Quang thấy vậy cũng chuẩn bị đi theo, Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ thì tràn đầy lo lắng, đã không biết làm sao để giúp Diệp Thiên hóa giải “kiếp nạn” này.
Vốn dĩ một Lâm Thiếu Bân đã đủ đáng sợ rồi, giờ lại thêm một Từ Hồng nữa, Diệp Thiên có giỏi võ đến đâu cũng làm sao chống lại được sự kết hợp của hai cậu ấm đỉnh cao này chứ?
Từ Hồng quay người lại, nhìn về phía tay mà Lâm Thiếu Bân chỉ, muốn nhìn xem người cần phải “dạy cho bài học” là ai, nhưng vừa nhìn qua thì anh ta như người mất hồn.
“Vãi!”.
Anh ta đứng như trời trồng, thốt luôn một câu nói tục.
“Ơ? A Hồng, sao thế?”.
Lâm Thiếu Bân dừng bước lại, hỏi với vẻ kỳ lạ.
Từ Hồng nuốt nước miếng, trước đó anh ta còn anh em ngọt xớt, tươi cười niềm nở với Lâm Thiếu Bân, thì ngay lập tức thay bằng một biểu cảm khác, tránh xa khỏi Lâm Thiếu Bân luôn.
“Lâm Thiếu Bân, chúng ta tuy là anh em chơi với nhau, nhưng nếu anh muốn đưa tôi tìm đến cái chết, thì tôi chưa có cái gan đi cùng anh đâu!”.
Nói xong, anh ta cũng không cả quay đầu lại mà đi luôn, để Lâm Thiếu Bân và Sở Thần Quang ở lại không hiểu chuyện gì.