Chương 272
“Tôi chỉ cần một tay cũng có thể thiêu rụi cả cánh đồng bao la, và nơi đây, chính là nơi chôn thân của ông!”.
Diệp Thiên nói dứt, bàn tay vung ra, vô số ngọn lửa bùng lên, kết thành một bàn tay lửa lớn, bắt lấy Hắc Vu Thần.
Người phản bội rời khỏi Mao Sơn, tu tập vô số tà thuật này đến ngay cả thời gian phản kháng cũng không có đã bị bàn tay lửa khổng lồ nuốt trọn, cơ thể, xương cốt, kinh mạch, quần áo đều hòa tan thành không khí chỉ trong chốc lát, mọi thứ cháy rụi, chỉ còn lại một luồng khói đen nhỏ bay lên không trung.
Tất cả trở về yên tĩnh, như thể Hắc Vu Thần chưa từng xuất hiện vậy, đến một chút dấu tích cũng không để lại.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, năm ngón tay thu lại, cả bầu trời lửa như bị chịu lực hút, nhanh chóng thu về trở thành một đốm lửa nhỏ giữa lòng bàn tay cậu, rồi sau đó biến mất.
Tùy ý phóng ra thu lại, kiểm soát theo ý muốn, đây chính là cảnh giới khống chế lửa của Diệp Thiên lúc này!
Điều vô cùng khó hiểu đó là ngọn lửa thiêu rụi bóng tối với diện tích cực lớn, nhưng mọi thứ trong căn phòng lại không có chút dấu vết cháy sẹm nào do lửa tạo nên, Tiếu Văn Nguyệt lại càng không bị sao hết.
Diệp Thiên cúi đầu và cúi người xuống, truyền một luồng Phệ Thiên Huyền Khí vào cơ thể Tiếu Văn Nguyệt, sau khi đẩy được khí lạnh bên trong cơ thể cô ta ra ngoài, cậu định đưa cô ta đi.
Nhưng đột nhiên nhớ tới lời nói mà Hà Tuệ Mẫn nói với cậu hôm nay.
“Nguyệt Nguyệt luôn thích cháu đó!”.
Cậu nhíu mày, sau đó đổi ý, lấy điện thoại của Tiếu Văn Nguyệt ra.
May mà điện thoại của Tiếu Văn Nguyệt không cài mật khẩu, cậu mở danh bạ, tìm số của Sở Thần Quang rồi gọi.
“Tiếu Văn Nguyệt đang ở trong phòng lò hơi của một nhà máy bỏ hoang ở phía Đông ngoại ô, muốn cứu cô ấy thì mau đưa người đến!”.
Diệp Thiên dùng nội lực để thay đổi giọng nói, nói xong cậu cúp điện thoại, sau khi xóa bỏ các dấu vết trên điện thoại, cậu nhảy một phát lên tận tháp cao của nhà máy bỏ hoang này.
Khoảng 20 phút sau, Sở Thần Quang đưa một đám người tới, tìm thấy Tiếu Văn Nguyệt đang nằm hôn mê.
“Nguyệt Nguyệt!”.
Cậu ta gọi lên vài tiếng, Tiếu Văn Nguyệt khẽ tỉnh lại.
“Anh Thần Quang!”.
Cô ta bất giác nép vào lòng Sở Thần Quang, nhớ lại những cảnh đáng sợ lúc trước, cô ta vẫn cảm thấy run sợ.
“Anh Thần Quang, là anh đã cứu em sao?”.
Một lúc sau, Tiếu Văn Nguyệt bình tĩnh lại, yếu ớt hỏi.
“Có người dùng điện thoại của em gọi cho anh, nói là em đang ở đây, nên anh mới cho người tới đây đó!”.
“Đừng nói những chuyện này nữa, anh đưa em về nhà đã, cô chú đều đang lo lắng lắm!”.
Sở Thần Quang trả lời một câu rồi đỡ Tiếu Văn Nguyệt dậy.
Cả đám người hộ tống hai người ra khỏi phòng lò hơi, trên đỉnh tháp cao của nhà máy bỏ hoang, Diệp Thiên nhìn thấy hết, cậu khẽ gật đầu.