Chương 269
“Tứ Tuyệt là cái thá gì chứ?”.
Nghe thấy câu nói của Hắc Vu Thần, Diệp Thiên không mấy ngạc nhiên, chỉ lắc đầu cười nhạt.
Hắc Vu Thần đập vỡ bức tường, vốn tưởng đã có thể chạy thoát, nhưng đúng lúc này, một lực hút siêu mạnh truyền đến cơ thể ông ta.
Lúc này, trọng lực xung quanh ông ta như thể mạnh lên gấp nhiều lần, cơ thể cũng trở nên chậm chạp, điều càng khiến ông ta cảm thấy sốc đó là cơ thể ông ta đang từ từ dịch chuyển về phía sau, là vì bị sức mạnh cực lớn kia kéo lại.
“Thế này là sao nhỉ?”.
Hai chân ông ta không chạm đất, cơ thể bị kéo trở lại phòng lò hơi, khoảnh khắc ông ta quay đầu lại, chỉ thấy một bàn tay Diệp Thiên hơi giơ lên, ánh mắt vô cùng sắc lạnh.
“Tôi đã nói rồi, hôm nay phải giết ông bằng được, giờ đã ở trước mặt tôi rồi ông còn muốn chạy thoát sao?!”.
Cơ thể của Hắc Vu Thần không thể cử động nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể của mình từ từ bị kéo về phía Diệp Thiên, càng lúc càng gần Diệp Thiên hơn, nhưng cho dù ông ta có cố gắng cử động thế nào thì vẫn không thể thoát được lực hút này.
“Cái tên này rốt cuộc đang dùng thủ đoạn gì vậy?”.
Trong lòng ông ra cảm thấy kinh sợ, sức mạnh của Diệp Thiên bí ẩn khó đoán, đến ông ta cũng không thể nắm bắt nổi.
Khi thấy bản thân sắp bị kéo đến trước mặt Diệp Thiên, nắm đấm của Diệp Thiên chuẩn bị tung ra, đứng ở khoảng cách vài trượng, ông ta đã có thể cảm nhận được luồng sức mạnh khủng khiếp trên nắm đấm của Diệp Thiên.
“Chết đi!”.
Giọng nói Diệp Thiên lạnh lùng, đang định tung cú đấm đó ra.
“Diệp Lăng Thiên, cậu và tôi vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng, nhưng cậu một mực muốn chết, vậy cũng đừng trách tôi không nương tay!”.
Đúng lúc này, Hắc Vu Thần đột nhiên phẫn nộ hét lên, ngay lập tức, một luồng khói đen từ trong áo của ông ta tỏa ra không ngừng, bao trùm khắp phòng lò hơi.
Cơ thể ông ta bùng phát một sức mạnh lớn, thoát khỏi sự kiểm soát của Diệp Thiên, hoàn toàn hòa vào trong màn khói đen, vô số âm thanh gào khóc thảm thiết vang lên.
Trong màn khói đen, giọng nói của Hắc Vu Thần vọng ra, tràn đầy oán hận và sát ý.
“Diệp Lăng Thiên, cậu ép tôi phải ra tay, được, cho dù tu vi của tôi có bị thiệt hại nghiêm trọng, thì cũng nhất định phải cho cậu biến thành ma!”.
“Bách Quỷ Cương Vực!”.
“Bách Quỷ Cương Vực!”.
Âm thanh của Hắc Vu Thần vọng lại, màn khói đông đặc như màn đêm vô tận, nuốt hết tất cả, nhiệt độ giảm đột ngột, ngọn lửa ngùn ngụt bên trong lò hơi thế mà lại bị khí lạnh cùng cực này bao phủ làm cho tắt ngấm.
Màn khói đen như thể có sự sống vậy, cuồn cuộn từng tầng từng lớp đan xen nhau, hình thành nên bóng tối đặc quánh, đến ánh sáng mặt trời bên ngoài cũng không thể chiếu xuyên qua, cơ thể của Diệp Thiên cũng bị nuốt vào trong đó không thể thấy được.
“Bách Quỷ Cương Vực này của tôi chính là được tạo nên từ những oan hồn ác quỷ của những người mà tôi đã giết, từng phân từng tấc đều tràn đầy sát khí, cho dù là một vị chí tôn võ thuật bị rơi vào trong, tôi cũng có thể nắm chắc phần thắng, để người đó trở thành một thành viên trong vô số những oan hồn ác quỷ kia”.