Chương 260
Cô ta đã chất vấn Diệp Thiên hết lần này đến lần khác, nhưng Diệp Thiên luôn hết lần này đến lần khác, dùng cách thức bất ngờ mà chấn động nhất, khiến lời chất vấn của cô ta trông thật cứng nhắc mà yếu ớt.
Tiếu Văn Nguyệt không khỏi suy nghĩ, với khả năng tiềm tàng và năng lực phi thường mà Diệp Thiên thể hiện từ trước đến nay, cho dù cậu có thực sự cùng đám người Ngô Quảng Phú oanh tạc thế giới ngầm, liệu sau này cậu có thực sự đứng ở vị trí cao hơn cả đám người Ngô Quảng Phú và Từ Uyên Đình như cậu đã từng nói?
Càng nghĩ, cô ta càng cảm thấy không tìm được đáp án, trong lòng rối như tơ vò.
Sau khi ra khỏi trường học, lần này Tiếu Văn Nguyệt không chọn đi cùng ai nữa mà lên taxi một mình, định đi một vòng quanh Lư Thành để thư giãn.
“Anh tài xế, anh lái quanh Lư Thành một vòng, sau đó lái đến khu biệt thự Phúc Xuân nhé!”.
Tiếu Văn Nguyệt ngồi xuống ghế sau nói với tài xế, bỗng nhiên cô ta nhìn thấy một tờ giấy bùa màu vàng trông rất kỳ lạ được dán ở ghế phụ, những dòng chữ trên bùa đang nhấp nháy và phát sáng.
Tiếu Văn Nguyệt sửng sốt, khi cô ta còn đang cảm thấy kỳ lạ, tài xế đột nhiên quay đầu lại.
“A!”.
Cô ta sợ hãi hét lên, một đôi mắt có con ngươi đỏ như máu đang nhìn về phía cô ta, trong đôi mắt hung ác đỏ rực đó còn toả ra những làn sóng kỳ lạ.
Tiếu Văn Nguyệt không thể không nhìn vào mắt của “tài xế”, tâm trí của cô ta như thể bị hút vào.
Trước mắt cô ta tối sầm lại, bất tỉnh, cơ thể mềm oặt ngã trên ghế sau.
“Ha ha, ngày sinh mạng tao được kéo dài chính là hôm nay!”.
Gã “tài xế” cởi chiếc mũ lưỡi trai lộ rõ khuôn mặt tái nhợt. Hắn không ngờ mới vào Lư Thành được vài ngày, thông qua thân phận là tài xế taxi tiếp cận đủ loại người, mà hôm nay hắn lại gặp được người có bản mệnh Hoả, hơn nữa còn là một cô gái trẻ trung xinh đẹp.
Hắn nở nụ cười gian manh, chiếc taxi phóng nhanh đi thẳng về phía ngoại ô, sinh mạnh của Tiếu Văn Nguyệt dường như đang dần biến mất.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Thiên đến lớp học, học sinh trong lớp đều nhìn cậu bằng ánh mắt kính nể khác thường.
Những học sinh lúc trước nghi ngờ cậu không đủ tư cách học ở lớp chọn giờ đều im miệng, hết sức khâm phục Diệp Thiên, giống như nhìn thấy quái vật vậy.
749 điểm, ngoài quái vật ra, con người có thể thi được số điểm ấy sao?
Trong đợt kiểm tra tháng này, Âu Hạo Thần đã thi được kết quả tốt nhất, được 710 điểm, nhiều hơn số điểm cao nhất của những lần thi trước đến mấy điểm, nhưng so với 749 điểm của Diệp Thiên thì chẳng là gì cả.
Sau khi biết kết quả, bọn họ đã đi nghe ngóng số điểm 749 của Diệp Thiên. Giáo viên đã cho câu trả lời rằng ngoài bài văn bị trừ một điểm mang tính tượng trưng ra, những phần khác bất kể là cách giải hay trình tự giải đề đều ngắn gọn rõ ràng, vừa đủ không thừa không thiếu, hoàn toàn không tìm thấy chỗ nào để trừ điểm.
Có thể làm bài thi đạt đến trình độ đó, Diệp Thiên không phải yêu quái thì ai mới là yêu quái?
Diệp Thiên không để ý ánh nhìn của người khác, mà đi thẳng đến chỗ ngồi của mình. Lúc này, chỗ ngồi vốn dĩ thuộc về Âu Hạo Thần đã trống không, rõ ràng cuộc đánh cược giữa hai người là Diệp Thiên đã thắng.
Ở chỗ ngồi chỉ có mỗi Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt vẫn chưa thấy đến. Bây giờ đã đến giờ vào tiết, thế mà Tiếu Văn Nguyệt lại không thấy bóng dáng đâu, khiến Diệp Thiên không khỏi thấy lạ.
Bình thường Tiếu Văn Nguyệt đến lớp rất sớm, hôm nay mãi vẫn không thấy mặt, giáo viên cũng đã lên bục giảng mà cô ta vẫn chưa xuất hiện.
Nhưng trước nay cậu không muốn tìm hiểu quá nhiều về chuyện của Tiếu Văn Nguyệt, nên cũng không để tâm, cứ nằm dài ra bàn ngủ.