DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 256

Chương 256

Từ Uy đứng trên bục giảng, hắng giọng: “Chuyện này… Tự ý cá cược trong lớp là bị cấm, nhưng nếu ai muốn rời khỏi lớp chọn thì tôi cũng không có quyền can thiệp”.

Nghe thế, mọi người đều hiểu Từ Uy đã đồng ý cho Diệp Thiên và Âu Hạo Thần đánh cược.

Diệp Thiên nhếch miệng cười, không bày tỏ ý kiến.

Sau đó, Từ Uy bắt đầu xếp chỗ ngồi cho cả lớp. Ông ta không cố ý cho ai ngồi với ai, mà xếp theo thứ tự chữ cái trong tên. Trùng hợp là Tiếu Văn Nguyệt và Diệp Thiên lại được xếp ngồi cùng bàn.

Nhìn người con gái nhiều lần nói chuyện viển vông, tự cho mình là đúng trước mặt cậu, Diệp Thiên thầm lắc đầu, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Tiếu Văn Nguyệt tỏ ra bình tĩnh, không nói chuyện với Diệp Thiên, nếu không giải đề thì là nghe thầy cô giảng bài, coi Diệp Thiên như không tồn tại.

Diệp Thiên vui vì được yên tĩnh, nằm dài lên bàn ngủ chẳng khác gì lúc ở lớp 12A4.

Cuộc đánh cược giữa Diệp Thiên và Âu Hạo Thần bắt đầu được lan truyền nhanh chóng giữa các học sinh trường Tam Trung. Hầu như ai cũng biết Âu Hạo Thần, người luôn giữ vững vị trí đứng đầu khối lớp 12, và nam sinh được yêu thích Diệp Thiên sẽ có một cuộc thi đua về thành tích học tập. Người biết chuyện còn đặt tên cho cuộc đánh cược này là “Thiên Thần so tài”.

Khối lớp 12 vốn yên tĩnh bỗng bùng dậy sức sống, ai cũng muốn biết cuộc đánh cược lần này ai sẽ thắng, nhưng đa số người đều không tin vào Diệp Thiên.

Dù sao Âu Hạo Thần cũng đứng đầu khối 12 quá lâu, chưa bao giờ rớt xuống hạng hai, vị trí đứng đầu không thể lung lay. Nhiều người cho rằng Diệp Thiên chủ động đánh cược với Âu Hạo Thần là hoàn toàn không biết tự lượng sức mình.

Ngày thi càng lúc càng đến gần, mà ở bãi tha ma nơi ngoại ô Lư Thành, một cái bóng như ma quỷ lướt nhanh qua vô số bia mộ.

Toàn thân người đó bao trùm trong bóng tối, không thấy rõ mặt mũi, nhưng hàm răng dữ tợn lại lóe lên ánh sáng cực kỳ âm u lạnh lẽo.

“Bốn hồn phách thủy, mộc, kim, thổ đã đủ, tiếp theo chỉ cần tìm thêm một người mệnh hỏa nữa là mình sẽ thành công, tăng thêm mười năm tuổi thọ, khà khà!”.

“Hi vọng ở Lư Thành này, mình sẽ có thu hoạch”.

Gió đen lướt qua, bóng người đã biến mất dạng.

Mấy hôm nay, ngày nào Diệp Thiên cũng ngủ trong lớp, trong khi Tiếu Văn Nguyệt vẫn luôn giữa thái độ lạnh lùng, không nói nửa lời với Diệp Thiên.

Tình trạng hai người không nói chuyện với nhau đã kéo dài ba ngày liền, chỉ còn nửa ngày nữa là đến bài kiểm tra hàng tháng.

Tiếu Văn Nguyệt nhìn Diệp Thiên ngồi bên cạnh vẫn đang ngủ say, trong lòng không khỏi buồn bực.

Mặc dù cô ta làm ngơ Diệp Thiên mấy ngày nay, nhưng trong lòng lại không hề bình tĩnh như ngoài mặt.

Con gái đúng là trời sinh mâu thuẫn, mặc dù Tiếu Văn Nguyệt vô cùng thất vọng về Diệp Thiên và có ý định quên hoàn toàn cậu, nhưng khi ngồi cạnh cậu, cô ta lại hy vọng có thể tiếp tục được như thế này.

Nhưng Diệp Thiên và Âu Hạo Thần đã cá cược với nhau, ngay sau khi bài kiểm tra hàng tháng kết thúc, về cơ bản, Diệp Thiên thua là điều chắc chắn, cậu bắt buộc phải rời khỏi lớp chọn, như vậy thì bạn cùng bàn của Tiếu Văn Nguyệt sẽ không còn là Diệp Thiên nữa.

Điều đáng tiếc là trong khi Tiếu Văn Nguyệt lo lắng Diệp Thiên sẽ thất bại, thì Diệp Thiên ngồi bên cạnh lại ngủ ngon lành, không chút mảy may quan tâm đến vụ cá cược, điều này khiến cô ta rất khó hiểu.

Cuối cùng cô ta không nhịn được nữa, bờ vai thơm tho khẽ chếch xuống, chạm vào Diệp Thiên.

“Diệp Thiên, anh dậy đi!”.

Diệp Thiên chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”.

Đọc truyện chữ Full