Chương 215
Diệp Thiên trầm ngâm một lúc, đột nhiên nắm một tay lại, hình thành một vòng xoáy khí trong không khí.
Vòng xoáy khí trôi lơ lửng, ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt hiện lên. Nếu lúc này có người ở đây, chắc chắn sẽ phát hiện phía trên đỉnh đầu Diệp Thiên hình thành một vòng xoáy khí thật nhỏ có thể thấy bằng mắt thường.
Vô số luồng khí đều bị vòng xoáy khí đó hút về, hội tụ nơi căn nhà nhỏ.
Phệ Thiên Huyền Khí là sức mạnh gần gũi với tự nhiên vạn vật nhất trên thế giới. Dưới sự điều khiển sức mạnh của Diệp Thiên, vô số linh khí hội tụ, vào giờ phút này hoàn toàn ổn định lại, duy trì ở một mức độ rất cân bằng.
Diệp Thiên thu tay về, cảm nhận được linh khí xung quanh đã ổn định lại, nhưng không hề thấy vui mừng.
Mặc dù bây giờ cậu có thể sử dụng trải nghiệm của bản thân để thay đổi cường độ linh khí xung quanh cỏ Ngân Lân, nhưng đây không phải là cách lâu dài.
Sau này cậu còn phải quay lại thủ đô, tìm nhà họ Diệp tra rõ chân tướng năm xưa vì sao mình bị phế hết võ công, đuổi khỏi gia tộc, không thể nào ở lại đây thường xuyên được.
Một khi cậu rời đi, linh khí sẽ trở lại trạng thái ban đầu, gây ảnh hưởng rất lớn cho việc trồng cỏ Ngân Lân.
“Nếu có thể tìm được “đĩa Phục Linh” thì tốt rồi”.
Diệp Thiên khẽ thở dài, đĩa Phục Linh là bảo vật ổn định linh khí được ghi chép trong sách cổ, nhưng thứ tồn tại trong sách cổ thì làm sao cậu tìm ra trong thời gian ngắn được?
Cậu đang buồn phiền về vấn đề linh khí không cân bằng thì đột nhiên một tiếng quát từ bên ngoài vọng vào.
“Hôm qua tôi đã cảnh cáo anh trong hôm nay phải rời khỏi thung lũng hoa, xem ra anh không xem lời tôi nói ra gì nhỉ?”.
Diệp Thiên quay đầu nhìn, Cát Khắc Bác Nhã đang đứng ở bên ngoài khu vườn, gương mặt xinh đẹp phủ đầy sương lạnh, sau lưng còn có Cát Khắc Thiết Lực và một người thanh niên cậu chưa gặp qua.
Cát Khắc Bác Nhã lạnh lùng nói: “Anh cảm thấy Âm Khôi Tông chúng tôi chỉ nói chơi thôi sao?”.
Cát Khắc Thiết Lực đứng ở bên cạnh, mặc dù không tiếp lời nhưng trong lòng lại rất căm giận Diệp Thiên. Hôm qua Diệp Thiên đánh bại hắn ở trước mặt bao nhiêu người, chuyện này đối với hắn là điều vô cùng nhục nhã. Nếu không phải Cát Khắc Bác Nhã coi trọng danh tiếng của môn phái, không cho lấy nhiều thắng ít thì hắn đã triệu tập các anh em trong phái cùng nhau vây đánh Diệp Thiên.
“Nếu cô đến đây để nói lời thừa thãi thì cô có thể đi được rồi đấy”.
Diệp Thiên không hề quan tâm đến Cát Khắc Bác Nhã, chỉ lướt mắt qua rồi tiếp tục tưới nước cho cỏ Ngân Lân.
“Đây là người đã làm Cát Khắc Thiết Lực bị thương à?”.
Người thanh niên mà Diệp Thiên chưa từng gặp chính là Lư Tam Tỉnh, hai tay cậu ta khoanh trước ngực, trong mắt toát ra ánh nhìn lạnh lẽo.
“Bác Nhã, nhiều lời với cậu ta làm gì. Nếu cậu ta đã không muốn nghe lời tốt đẹp, anh có thể cho cậu ta biết thế nào là bản lĩnh của đệ tử Âm Khôi Tông!”.
“Giải quyết xong cậu ta, chúng ta còn phải đến Lư Thành mời người nữa”.