DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 172

Chương 172

Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh cũng thật lòng vỗ tay, bọn họ đều biết khả năng ca hát của Cố Giai Lệ. Sở Thần Quang mỉm cười cổ vũ, nhìn chằm chằm cơ thể xinh đẹp của Cố Giai Lệ, trong mắt cũng hiện lên sự tán thưởng.

Nếu không phải Cố Giai Lệ có xuất thân quá thấp, nói không chừng cậu ta đã theo đuổi Cố Giai Lệ.

“Anh Diệp Thiên, anh thấy em hát thế nào?”.

Cố Giai Lệ xuống sân khấu, phớt lờ Âu Hạo Thần đang định chúc mừng cô mà háo hức chạy về phía Diệp Thiên.

“Rất hay, anh cảm thấy đủ để ký hợp đồng với công ty giải trí rồi đấy”.

Diệp Thiên mỉm cười gật đầu, Cố Giai Lệ mặt mày rạng rỡ, hết sức vui mừng.

Cô tưởng rằng Diệp Thiên chỉ đang nịnh cô vui mà thôi, nhưng cô không biết ước mơ của mình đã càng lúc càng gần.

“Nghe em hát xong rồi, tiếp theo cũng không còn gì thú vị nữa, chúng ta đi thôi nhỉ?”.

Diệp Thiên đến tham gia bữa tiệc nhàm chán này chỉ vì có buổi biểu diễn của Cố Giai Lệ. Bây giờ Cố Giai Lệ đã biểu diễn xong, cậu không còn hứng thú ngồi đây nữa.

“Khoan đã, anh Diệp Thiên!”.

Cố Giai Lệ kéo Diệp Thiên lại.

“Chúng ta khoan đi đã, sắp đến tiết mục biểu diễn đàn piano của Nguyệt Nguyệt và anh Sở Thần Quang rồi”.

Diệp Thiên không lay chuyển được Cố Giai Lệ, chỉ đành ngồi xuống, nhưng không hề có hứng thú. Gì mà biểu diễn piano, gì mà tiết mục, đối với cậu mà nói chẳng có sức hấp dẫn gì cả.

Lại ba tiết mục trôi qua, MC cất cao giọng tuyên bố: “Tiếp theo sẽ là một tiết mục nặng ký, tôi tin nhất định sẽ mang lại cho mọi người một bữa tiệc thính giác thịnh soạn”.

“Sau đây sẽ là màn hợp tấu piano và violon của anh Sở và bạn Tiếu Văn Nguyệt, bài hát mang tên “Ánh trăng”!”.

Nghe lời giới thiệu, các bạn học trong hội trường, kể cả giáo viên đều đồng loạt vỗ tay, vô cùng nhiệt tình.

Tiếu Văn Nguyệt là con gái của Tiếu Lâm, còn Sở Thần Quang là người đứng đầu trong số các thanh niên tài năng của thành phố, sức ảnh hưởng rất lớn, hai người họ hợp tấu đương nhiên là tiết mục nặng ký.

Tiếu Văn Nguyệt mặc áo dạ hội màu tím nhạt, ngồi bên cạnh đàn piano. Năm ngón tay mảnh mai nhẹ nhàng đưa lên, tiếng đàn du dương nhịp nhàng lan tỏa.

Sở Thần Quang mặc áo vest trắng, tuấn tú nổi bật, nho nhã cầm violon trên tay, động tác tinh tế đúng chuẩn, cực kỳ có phong cách của một người biểu diễn chuyên nghiệp. Hai người một đàn một kéo, tiếng piano và violon đan xen hòa vào nhau, học sinh trường Tam Trung đều nghe say mê, âm thầm khen hay.

Trình độ chơi nhạc cụ của Sở Thần Quang và Tiếu Văn Nguyệt kể cả khi so sánh với những người chơi chuyên nghiệp cũng chỉ thua nửa bậc mà thôi, tạo thành sức ảnh hưởng như vậy là điều rất bình thường.

Bài diễn tấu “Ánh trăng” kết thúc, cả hội trường dậy tiếng hoan hô. Các học sinh đều đứng lên, vẻ mặt đầy phấn khởi.

Tiếu Văn Nguyệt và Sở Thần Quang đứng dậy cảm ơn. Hai người đứng cạnh nhau giống như kim đồng ngọc nữ, như công chúa và hoàng tử, người bên dưới không kìm được hô hào.

“Yêu nhau đi, yêu nhau đi!”.

Sở Thần Quang hết sức hăng hái, Tiếu Văn Nguyệt thì đỏ mặt.

Đọc truyện chữ Full