DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 169

Chương 169

Những người ngồi đó tuy là không thiếu tiền, nhưng tính tổng thu nhập của bọn họ cộng lại, một năm cũng chỉ được trên dưới một, hai trăm triệu, thế mà Diệp Thiên lại nói có thể một năm kiếm một tỷ, còn là lãi ròng, chuyện này là sao chứ? E rằng chỉ có top 10 cường quốc trên thế giới mới có vốn và bản lĩnh này?

“Các anh thấy lời tôi nói là hão huyền à?”.

Diệp Thiên lãnh đạm đảo mắt nhìn một lượt.

“Diệp Lăng Thiên tôi đã nói là làm, nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã hứa với các anh thì nhất định sẽ để các anh đạt được!”.

Cậu nói tiếp, trong lời nói của cậu còn có vài phần đanh thép: “Đương nhiên, tôi sẽ không ép buộc ai, bằng lòng hợp tác thì ở lại, không thì lập tức rời khỏi đây!”.

Nói xong, cậu nhắm mắt lại, cứ thế tựa vào sofa chờ mọi người ra quyết định.

Phòng khách nhất thời rơi vào im lặng, không khí như vậy kéo dài mười mấy phút, cuối cùng cũng có người lên tiếng.

“Tất cả xin nghe theo sự chỉ đạo của Diệp tiên sinh!”.

Người lên tiếng là Lâm Thiên Nam, mặc dù hắn là bị Diệp Thiên dùng võ lực để khuất phục, nhưng con số lãi ròng một tỷ mà Diệp Thiên vừa nói đến quả thực là rất hấp dẫn.

Hắn thân là ông trùm của Xuyên Nam, đã bày tỏ thái độ trước, các tên trùm kia của Xuyên Nam đương nhiên cũng lần lượt đồng ý.

“Sự hợp tác của Diệp tiên sinh, tôi bằng lòng nhận!”.

“Đúng thế, tôi cũng đồng ý, phối hợp vô điều kiện, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Diệp tiên sinh!”.

Trong phút chốc, cả phòng khách như đồng thanh.

Những người ở Xuyên Bắc vốn là trợ thủ làm việc cho Diệp Thiên, đương nhiên cũng có phản ứng tích cực, Xuyên Nam và Xuyên Bắc chính thức hợp tác với nhau.

Xong việc ở Lư Sơn, Diệp Thiên ở Xuyên Nam hai ngày rồi mới trở về Lư Thành.

“Anh Diệp Thiên, hai ngày nay anh chạy đi đâu thế?”.

Vừa đến trường, Cố Giai Lệ đã “oán trách” Diệp Thiên một trận.

“Tối nay là Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường,, một mình em lên sân khấu hát hơi căng thẳng, muốn anh lên sân khấu với em, anh đứng bên cạnh em, có được không?

Cố Giai Lệ ôm cánh tay của Diệp Thiên, khẽ năn nỉ nói.

“Tối nay là Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường?”.

Diệp Thiên nghe thế khẽ cau mày, sau đó lắc đầu, biểu cảm bỗng trở nên nghiêm túc.

“Giai Lệ, anh không lên sân khấu với em được!”.

“Em phải biết, ước mơ của em là trở thành ca sĩ, ngộ nhỡ ước mơ của em thành hiện thực, sau này lên sân khấu đều chỉ có một mình, anh không thể kè kè bên em từng giây từng phút được”.

“Cho nên từ hôm nay trở đi, em phải học cách một mình đối mặt với ánh đèn sân khấu, em hiểu chưa?”.

Nghe thấy lời nói bỗng nhiên nghiêm túc của Diệp Thiên, Cố Giai Lệ bất ngờ, nhất thời rơi vào trầm tư.

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, mau chấn chỉnh lại tâm lý, tối nay em là giỏi nhất!”.

Diệp Thiên vỗ vai cô, đáp lại bằng một nụ cười ấm áp, Cố Giai Lệ lúc này mới như tỉnh lại từ trong cơn mơ.

Đọc truyện chữ Full