DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 160

Chương 160

Đường Đôn Nho đứng trên võ đài, lần lượt nhìn sang Tiền Trọng và Quách Tùng Niên vừa bò dậy từ dưới đất, mỉm cười nói.

“Hai vị, nếu đã là so tài thách đấu thì cần gì phải liều cả tính mạng?”.

Tiền Trọng và Quách Tùng Niên tỏ ra vô cùng kinh ngạc, hai người cùng chắp tay hành lễ với Đường Đôn Nho, không dám ra tay nữa.

Chỉ riêng nội kình của ông ta đã đủ đánh bay hai người họ, thực lực như vậy ai có thể so sánh được?

Đường Đôn Nho xuất hiện, những võ giả nơi đây đều trở nên xôn xao. Điều này có nghĩa là trận đấu khiến mọi người chú ý nhất ở Lư Sơn sắp mở màn rồi.

Đường Đôn Nho đứng ngạo nghễ trên võ đài. Mặc dù xung quanh võ đài còn có rất nhiều võ giả tỉnh Xuyên, nhưng dường như những người này cộng lại cũng không có khí thế mạnh mẽ bằng ông ta. Một mình ông ta đã trấn áp toàn bộ.

Ngô Duyệt Huyên chợt bừng tỉnh, âm thầm cảm khái, đây chính là ông hai của Xuyên Thục Đường Môn, đây chính là cao thủ chân chính. Ước mơ của cô ta là sẽ có ngày một mình mình có thể trấn áp tất cả mọi người, trở thành tâm điểm chú ý giống như Đường Đôn Nho.

Đường Đôn Nho chắp hai tay sau lưng, ngửa đầu nhìn trời, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, đã đến giữa trưa.

Giây lát sau, vẻ mặt ông ta thay đổi, quay sang nhìn thẳng về phía Diệp Thiên, hai mắt lóe sáng, quát lớn.

“Diệp Lăng Thiên, giờ Ngọ đã đến, còn không lên võ đài sao?”.

Mọi người lập tức xôn xao, còn hai ông cháu Ngô Duyệt Huyên ngồi bên cạnh Diệp Thiên lập tức đờ người ra.

“Diệp Lăng Thiên, giờ Ngọ đã đến, còn không lên võ đài sao?”.

Trước ánh mắt của mọi người, ông hai của Đường Môn – Đường Đôn Nho một mình trấn áp tất cả bỗng chuyển ánh mắt, nhìn thẳng vào Diệp Thiên đang ngồi ở một bên võ đài Lư Sơn. Giọng nói xen lẫn nội kình sang sảng truyền đi, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng.

“Diệp Lăng Thiên? Diệp Lăng Thiên đến rồi à?”.

“Diệp Lăng Thiên ở đâu?”.

“Ai là Diệp Lăng Thiên?”.

Những võ giả ở vòng ngoài võ đài Lư Sơn đưa mắt nhìn nhau, xì xào bàn tán, không khí trở nên sục sôi.

Bọn họ vốn nghĩ rằng người tham gia trận quyết chiến lần này chỉ có Đường Đôn Nho đến, nào ngờ Diệp Lăng Thiên cũng đã đến rồi sao?

Các võ giả ở vòng ngoài không nhìn rõ, nhưng những võ giả ở gần cạnh võ đài Lư Sơn nhìn theo ánh mắt của Đường Đôn Nho, vô số ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thiên, mọi người lập tức ồ lên.

Diệp Lăng Thiên lại trẻ tuổi như vậy, là một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi sao?

Mọi người đều kinh ngạc, hai ông cháu Ngô Vinh Quang và Ngô Duyệt Huyên ngồi bên cạnh Diệp Thiên, luôn coi Diệp Thiên là người ngoài giới võ thuật, lúc này nét mặt trở nên đông cứng.

Nhất là Ngô Duyệt Huyên, đôi mắt xinh đẹp của cô ta trừng to đến mức sắp rớt ra ngoài, hồi lâu không thể hoàn hồn.

Một tên khốn gặp ở giữa sườn núi, nói năng ngông cuồng, ba hoa khoác lác lại là Diệp Lăng Thiên mà Đường Đôn Nho đích thân gửi thư khiêu chiến?

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía Diệp Thiên. Đường Đôn Nho nhìn chằm chằm Diệp Thiên, sát khí trên người dâng lên.

Từ khi Diệp Thiên bước vào đây, Đường Tu Văn đã phát hiện ra tung tích của cậu và nói cho Đường Đôn Nho.

Đọc truyện chữ Full