DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 140

Chương 140

“Cậu…”.

Anh ta đang định buột miệng chào một tiếng “cậu Thiên”, thì lại nhớ đến lời dặn dò của Diệp Thiên tại quán bar Dạ Yến hôm đó, thế là vội vàng nói lại.

“Người anh em, cậu cũng đến à!”.

Diệp Thiên chỉ gật đầu nhẹ với anh ta một cái rồi đi vào một bên, Cố Giai Lệ không nhận ra được sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt Lục Tử Thiên, thế là cười nói với anh ta: “Chào sếp, hôm nay tôi mời bạn tôi uống rượu, có thể sắp xếp cho chúng tôi ngồi ở tầng hai không?”.

“Đương nhiên là được, hôm nay tầng hai không có khách, mọi người đến đó cũng yên tĩnh đấy!”.

Từ sau sự việc xảy ra lần trước ở quán bar, Lục Tử Thiên đâu dám nói lời từ chối, nên vội vàng mỉm cười gật đầu.

Anh ta cũng thầm đưa ra quyết định, tối nay sẽ không tiếp khách ở tầng hai, vì sợ Diệp Thiên ở tầng hai sẽ bị người khác làm phiền.

Lục Tử Thiên đích thân dẫn đường, đưa Diệp Thiên và Cố Giai Lệ đến tầng hai, tuy Cố Giai Lệ hết lời từ chối nhưng Lục Tử Thiên vẫn kiên quyết miễn phí toàn bộ rượu và đồ uống của bọn họ tối nay, khiến Cố Giai Lệ cảm thấy không thể hiểu nổi.

“Lạ thật, hình như sau buổi tối hôm đó, thái độ của sếp đối xử với em thay đổi rất nhiều!”.

Cố Giai Lệ nhìn về phía Lục Tử Thiên đang tất bật, cô lẩm bẩm nói.

Diệp Thiên đương nhiên là biết nguyên nhân, hai tay cậu gối lên đầu, ngồi dựa vào ghế sofa, mỉm cười nói: “Chắc vì bình thường em làm việc chăm chỉ, cẩn thận chịu khó nên anh ta thưởng cho em thôi!”.

“Vậy sao?”.

Cố Giai Lệ cảm thấy khó hiểu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cô cũng không tìm ra được nguyên nhân.

Khoảng hơn 20 phút sau, phía cầu thang vọng đến tiếng giày cao gót.

Tiếu Văn Nguyệt đi đôi giày cao gót đính đá, mặc chiếc váy liền thân đến đầu gối màu tím nhạt, lộ ra đôi chân trắng nõn, trông rất sang trọng, mang vẻ đẹp của nữ thần.

Bên cạnh cô ta là Lí Tinh Tinh, hôm nay mặc bộ đồ da bó sát màu đen, trông như một nữ hoàng hộp đêm vậy.

“Nguyệt Nguyệt, Tinh Tinh!”.

Cố Giai Lệ vẫy tay gọi hai người, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều đi đến phía họ.

“Lâu rồi không gặp!”.

Thấy Diệp Thiên cũng ở đó, Tiếu Văn Nguyệt hơi chớp mắt, chào Diệp Thiên một câu, còn Lí Tinh Tinh lại đảo mắt một cái, vô cùng coi thường.

“Ừ!”.

Diệp Thiên dửng dưng trả lời một câu, sau đó rót một ly rượu tự uống, gần như ba cô gái đẹp ngồi cùng bàn đây không có chút hấp dẫn gì với cậu vậy.

Thấy phản ứng như vậy của Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt thầm lắc đầu, tối hôm đó cô ta dốc hết ruột gan nói với Diệp Thiên rất nhiều đạo lý về cách cư xử, tạo mạng lưới và duy trì các mối quan hệ, nhưng Diệp Thiên gần như không hề cho vào đầu, vẫn cứ tự làm theo ý mình, giữ nguyên không chịu thay đổi.

Ngay lập tức, cô ta cảm thấy trong lòng hơi bực bội, Diệp Thiên là người “không biết điều”, không nghe người khác khuyên như vậy, nhưng mấy hôm nay không gặp Diệp Thiên, cô ta lại thỉnh thoảng nhớ đến Diệp Thiên, điều này khiến cô ta vừa thấy lạ vừa thấy bất lực.

Cô ta không hiểu bản thân sao lại quan tâm đến một người lần đầu tiên gặp mặt ăn mặc không khác gì ăn mày như vậy.

Đọc truyện chữ Full