DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 109

Chương 109

Tối hôm kia tại “Sơn trang Hồng Diệp”, vì bố hắn nên hắn cũng được xuất hiện ở trong phòng họp, Hồng Phi là người được Từ Uyên Đình mời đến, đó là một nhân vật vô cùng lợi hại, phi đao giết người, đến cầm súng cũng không làm gì được hắn, một mình hắn áp đảo toàn bộ người của Ngô Quảng Phú, gần như ép Ngô Quảng Phú đến đường cùng.

Đúng lúc hắn tưởng thời đại của Ngô Quảng Phú đã hết, thì Diệp Thiên xuất hiện, và chỉ trong vài giây, một cao thủ thời đại như Hồng Phi bị giết trong tích tắc, chết một cách bất đắc kỳ tử, Diệp Thiên còn đánh vào không trung một chưởng khiến chiếc bàn trà bằng đá cẩm thạch vỡ vụn, ông lớn thành phố Phán là Từ Uyên Đình sợ đến mất mật, cảnh tượng đó đúng là hắn có nằm mơ cũng không dám tin.

Sau vụ đó hắn hỏi bố hắn về thân phận của Diệp Thiên, mới biết được Diệp Thiên mới là ông chủ thực sự, đến Ngô Quảng Phú đều phải làm việc cho Diệp Thiên, sau lần đó, hắn liền ghi nhớ kỹ dung mạo của Diệp Thiên, chỉ sợ không may đắc tội với Diệp Thiên.

Nhưng cho dù thế nào hắn vẫn không thể ngờ lúc này Diệp Thiên lại ngồi ngay đối diện hắn.

Hai mắt Diệp Thiên lướt đến, không mang theo chút tình cảm nào, cậu lạnh lùng hỏi: “Nếu tôi không quỳ, anh định làm gì tôi?”.

Mặt mày Lâm Vũ tái nhợt, hai chân run rẩy suýt nữa thì quỳ xuống.

“Cậu… cậu Thiên, tôi… tôi không biết cậu ở đây, xin cậu tha cho tôi, tha cho tôi với!”.

Không một ai biết, trong lòng Lâm Vũ lúc này đang chịu đựng áp lực khủng khiếp đến mức nào.

Tuy Diệp Thiên trông còn rất trẻ, kém hắn mấy tuổi liền, nhưng tâm tính quả quyết, giữa sự sống và cái chết không bao giờ chùn bước, cái sát khí đó, đến hắn đứng bên cạnh xem cũng đều run sợ, lúc này hắn đối diện với Diệp Thiên, cảm giác sợ hãi đó gần như khiến hắn cảm thấy nghẹt thở.

Bây giờ đối với hắn mà nói, chỉ việc đứng vững thôi, hắn đã phải dốc hết sức lực rồi.

Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lâm Vũ, khẩu khí hống hách trước đó đều trở nên vô cùng cung kính, thậm chí còn mang vẻ cầu xin, mọi người trong phòng ăn đều vô cùng kinh ngạc.

Nhất là Âu Hạo Thần và Đỗ Giai Giai hi vọng Diệp Thiên bị Lâm Vũ sỉ nhục cho một trận, thì lúc này đều trố mắt nhìn với vẻ không dám tin.

Lâm Vũ là người mà có thể trấn áp được cả Lí Bác Lượng, lai lịch siêu khủng, nhưng vì sao khi đối diện với một người xuất thân từ nông thôn như Diệp Thiên, lại sợ đến mức mặt mày tái mét như vậy?

Mọi người đều nhận ra, Diệp Thiên ở câu lạc bộ Tán Thủ một mình đánh bại cả đội Karate của trường Nhất Trung ở Thành Môn, có lẽ Lâm Vũ đã từng bị Diệp Thiên đánh nên mới sợ nắm đấm của Diệp Thiên đến vậy?

Suy nghĩ này chỉ là thoáng qua trong đầu bọn họ, nhưng sau đó lại bị xóa tan.

Người như Lâm Vũ, đến Lí Bác Lượng hắn cũng không sợ lại đi sợ nắm đấm của người khác, chỉ riêng bọn đàn em của hắn gộp lại, mỗi người một tay lại sợ không đánh nổi Diệp Thiên sao? Dựa vào đâu phải sợ Diệp Thiên chứ?

Bành Lượng ngơ ngác khó hiểu, cậu ta vốn tưởng bản thân khó tránh khỏi bị tẩn một trận tơi bời, kết quả Diệp Thiên chỉ nói một câu lại khiến đối phương sợ mất mật đến vậy?

“Ồ? Anh biết tôi?”.

Diệp Thiên gắp thức ăn vào miệng, vẫn mải mê ăn, nói giọng không được rõ ràng hẳn.

Lâm Vũ sợ hãi nói: “Tôi là con trai của Lâm Hổ, tối qua được chứng kiến khí phách của cậu Thiên trong phòng họp, thực sự là vinh hạnh của tôi!”.

Diệp Thiên nuốt thức ăn, vừa nghĩ vừa nói: “Lâm Hổ? Bố anh là A Hổ?”.

Đọc truyện chữ Full