Chương 53
A Hổ là tài xế toàn thời gian của Ngô Quảng Phú, cũng coi như là thân tín của anh ta.
“Thế à? Cũng được, tôi đang ở quán bar Dạ Yến phố thương mại trung tâm, anh bảo anh ta tới đón tôi đi!”.
Diệp Thiên nói xong liền cúp điện thoại, hơn ba mươi gã đàn ông mặc áo đen nghe thấy Diệp Thiên hình như gọi người tới, vội vàng quay đầu nhìn Từ Á Lam, đợi chỉ thị của hắn.
Từ Á Lam khinh thường ra mặt, khoé miệng nhếch lên cười đểu.
Hắn để ý Diệp Thiên mặc bộ quần áo của nhân viên phục vụ từ lâu rồi, chứng tỏ cậu vốn là một kẻ không có xuất thân ghê gớm gì, chỉ có thể kiếm đồng lương bằng nghề bồi bàn. Loại người tầm thường như cậu cho dù có gọi người đến thì làm được trò trống gì?
“Thằng khốn kia, mày cũng gan đấy, còn dám gọi người tới à?”.
Hắn nhẹ nhàng lắc ngón tay, dáng vẻ coi khinh.
“Được, tao đợi mười phút, chờ người mày gọi tới rồi xử một thể, bằng không mày sẽ không biết được thế nào là hiện thực, thế nào là tàn khốc!”.
Trong mắt Từ Á Lam, Diệp Thiên chỉ là cá trong chậu, chim trong lồng, không cách nào thoát được, hắn không ngại đợi thêm vài phút.
“Thế à?”.
Diệp Thiên không mảy may quan tâm, tuỳ ý rót một cốc bia, uống một cách thoải mái.
“Thằng ngu, sắp chết đến nơi rồi còn không biết, vẫn ngồi uống bia được?”.
Lục Tử Thiên đứng ở bên cạnh hả hê trong lòng, Diệp Thiên gần gũi với Cố Giai Lệ khiến anh ta ngứa mắt bấy lâu nay, bây giờ cậu đang ở trên bờ vực tuyệt vọng khiến trong lòng anh ta vui không tả nổi.
Khách trong quán đều ngồi nguyên một chỗ, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, nhưng ai nấy đều chăm chú quan sát cảnh tượng này, không muốn bỏ sót một chi tiết nào.
Dù biết chốc nữa Diệp Thiên sẽ bị người của Từ Á Lam xử gọn, bọn họ cũng muốn xem toàn bộ quá trình, trên đời này mấy ai mà không thích hóng.
Sau một vài phút, cửa quán bar bỗng vang lên tiếng động, như thể có người bước vào.
“Ê, hình như người mày tìm đã đến rồi kìa?”.
Từ Á Lam lạnh lùng nói, hơi ngửa đầu xem Diệp Thiên tìm được nhân vật khét tiếng nào, nhưng sau khi quay đầu lại, vẻ mặt hắn lập tức đông cứng.
Một người đàn ông trung niên trong bộ đồ màu đỏ tía bước vào quán bar với đôi mắt sắc bén như chim ưng, cơ bắp cuồn cuộn, trông vô cùng mạnh mẽ.
Nhìn thấy người đàn ông này, vẻ mặt của Từ Á Lam đột nhiên thay đổi, hắn nịnh nọt bước tới nghênh đón.
“Ôi, đây chẳng phải là anh Hổ sao? Cơn gió nào đưa anh tới…?”.
Hắn đang bước tới đón, còn chưa kịp nói xong đã bị người đàn ông trung niên đẩy ra.
Hắn hơi sững sờ, tuy rằng trong lòng không vui, nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài mặt.
Người đàn ông trung niên này chính là tài xế toàn thời gian của ông chủ lớn đứng sau Viên Phong, từng là tay đấm đoạt huy chương vàng làm chấn động thế giới ngầm ở Lư Thành, hiển nhiên là anh ta hơn hẳn Viên Phong cả về thực lực và địa vị, thậm chí Viên Phong gặp anh ta còn phải khách sáo gọi một tiếng “anh Hổ”, nên hắn nào dám biểu hiện ra vẻ không vừa ý chứ?
Người đàn ông trung niên liếc nhìn quán bar một chút, sau đó vội vàng bước nhanh tới trước mặt Diệp Thiên, hơi cúi đầu, giọng điệu cung kính.
“Cậu Thiên, tôi là A Hổ. Ông chủ cử tôi đến đón cậu đây!”.
A Hổ vừa dứt lời, Từ Á Lam đứng bên cạnh như chết sững, hai mắt trợn trừng.