DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 40

Chương 40

Diệp Thiên gật đầu nhẹ, vẫn giữ thái độ dửng dưng.

Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt hơi chớp, nhìn Cố Giai Lệ một cái rồi hỏi: “Sao anh lại đến đây làm nhân viên phục vụ?”.

Diệp Thiên trả lời đại: “Làm nhân viên phục vụ ở đây có vấn đề gì không?”.

Đôi mắt Tiếu Văn Nguyệt hơi ngước lên, cô ta nói tiếp.

“Nếu anh thực sự muốn tìm một công việc để sống, tôi và Tinh Tinh hôm qua đã nói rồi, có thể giúp anh giới thiệu bất cứ công việc gì đều có môi trường làm việc và mức lương tốt hơn nhiều so với làm nhân viên quán bar!”.

“Giai Lệ là vì làm ở đây hơn hai năm rồi không nỡ đi, nên cứ làm tiếp ở đây, còn anh làm ở đây là vì gì chứ?”.

“Tôi biết anh không muốn chấp nhận sự giúp đỡ của chúng tôi là vì lòng tự trọng của anh, anh cảm thấy chúng tôi giúp anh sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của một người đàn ông như anh!”.

“Tôi có thể nói cho anh biết, suy nghĩ đó của anh quá trẻ con cố chấp, anh từng giúp mẹ tôi, từng cứu tôi và Tinh Tinh, còn là bạn cũ của Cố Giai Lệ nữa, nếu anh đã quen chúng tôi thì chúng tôi chính là các mối quan hệ của anh, anh có các mối quan hệ này rồi vì sao vẫn phải cắn răng cố chấp chứ?”.

“Tìm cho anh một công việc đối với chúng tôi thì chỉ cần nói một câu là xong, dễ như trở bàn tay, anh không biết tận dụng các mối quan hệ xung quanh, tạo các mạng lưới quan hệ, sau này làm sao đứng vững được trong xã hội?”.

Một loạt những lời lẽ mang ý dạy bảo của người trong giới thượng lưu của cô ta chỉ muốn Diệp Thiên có thể hiểu được làm sao để tận dụng các mối quan hệ xung quanh, cô ta muốn Diệp Thiên nhìn rõ điểm yếu của bản thân cậu.

Diệp Thiên đứng yên một lúc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khẩy.

“Tiếu Văn Nguyệt, cô hiểu tôi lắm à?”.

“Tiếu Văn Nguyệt, cô hiểu tôi lắm à?”.

Diệp Thiên đột nhiên hỏi một câu khiến Tiếu Văn Nguyệt hơi ngẩn người ra, sau đó lắc đầu.

Cô ta biết Diệp Thiên cũng chỉ mới hơn hai ngày, làm gì có chuyện hiểu về Diệp Thiên?

Nhưng cô ta không hiểu vì sao Diệp Thiên lại đột nhiên hỏi như vậy.

Thấy Tiếu Văn Nguyệt lắc đầu, nụ cười khẩy trên khóe miệng Diệp Thiên càng rõ hơn, cậu lạnh lùng nói.

“Nếu cô đã không hiểu tôi, vì sao lại nói như rất hiểu tôi vậy?”.

“Làm việc ở đây là chuyện của tôi, tôi có suy nghĩ và lựa chọn của mình, tôi cảm thấy rất hài lòng về hiện tại!”.

“Có lẽ các cô có thể tìm cho tôi một công việc tốt thật, nhưng như vậy thì đã sao? Tôi không hề cần, tôi cũng chưa bao giờ coi các cô là mạng lưới quan hệ gì đó cả!”.

“Đơn giản mà nói, tôi chỉ là quen với cô Hà, còn cô, tôi không hề thân với cô!”.

Cậu một tay cầm khay đựng đồ, biểu cảm càng lúc càng lạnh nhạt, căn bản không hề coi lời nói của Tiếu Văn Nguyệt ra gì.

“Cô Tiếu ạ, nếu cô rảnh thì quan tâm đến chuyện của bản thân hơn đi, hoặc cứ đi quan tâm người khác, chứ đừng có lúc nào cũng chỉ tay năm ngón trước mặt tôi!”.

“Chuyện của Diệp Thiên tôi không cần cô phải dạy!”.

Đọc truyện chữ Full