DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 4001

Chương 4001:

Ôm lấy Tư Mộ Hàn liền cắn một ngụm, cũng không xem lại miệng và quần áo của mình đang dính đầy dầu mỹ, Tri Hạ cười như một con mèo nhỏ vừa trộm được cá.

“Tất nhiên là anh sẽ trở vê sớm một chút, trước tiên em ngoan ngoãn ăn cơm đã, ăn xong đi tìm cũng không muộn.”

Nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ, Tư Mộ Hàn hơi tức giận hừ lạnh một tiếng: Nhưng làm sao nỡ giận cô dù chỉ một chút bây giờ, cô được sủng ái mà càng bướng bỉnh, nhưng anh cũng chỉ có thể cưng chiều cô nhiều hơn nữal Anh nâng tay đỡ trán, cả nhà cùng vui vẻ ăn cơm trưa.

Thời gian rảnh của Tư Mộ Hàn cũng không nhiều lắm, ăn xong bữa trưa đơn giản, thậm chí không được ngủ trưa cùng cô gái nhỏ thì anh đã phải đi rồi.

Cứ tưởng sẽ có cảnh cô tiễn anh một đoạn đường, nhưng cuối cùng khi anh rời đi, ngay cả khuôn mặt cô gái nhỏ cũng không thấy mà cô đã bỏ chạy, mặt Tư Mộ Hàn trong phút chốc trở nên đen kịt!

Tự mình dở khóc dở cười rời đi, chẳng qua nhìn cả người có chút uể oải mà thôi.

Nguyễn Tri Hạ sẽ không nghĩ nhiều như vậy, người vui vẻ chạy tới, bàn bạc thời gian ăn cơm cùng mọi người, cô cứ quấn quýt lấy Nguyễn Minh Tú không buông tay, cũng may Nguyễn Kiến Định có việc cần làm, nếu không chỉ sợ rằng anh ấy sẽ tức hộc máu!

Trời dần sẩm tối, không trung cũng dần xuất hiện mưa nhẹ, thế mưa ngày một nặng hạt, đèn đuốc trong biệt thự sáng trưng, Nguyễn Tri Hạ ngáp một cái, nằm ở trên giường không muốn đứng lên, cuối cùng vẫn là Nguyễn Minh Tú kéo lên cô mới miễng cưỡng chịu dậy.

“Bây giờ mới chưa đến năm giờ mà, không phải vừa nãy đã nói sáu giờ mới ăn cơm sao?” Nguyễn Tri Hạ ngáp một cái, lười biếng đi đến mở cửa sổ ra, cơ thể không cẩn thận hơi nghiêng đi, vài giọt nước mưa lập tức dừng trên đầu cô, cô chợt run nhẹ lên, lập tức tránh ra khỏi phạm vi gần cửa sổ: “Để cho em ngủ thêm một lát đi, đến sáu giờ lại gọi em, em nhất định sẽ tới kịp!”

Có lẽ lúc trước ngủ đủ rồi cho nên hiện giờ Nguyễn Minh Tú tràn đầy năng lượng: “Chỉ là lúc trước chúng ta đã đồng ý với ông ngoại, muốn tự tay nấu cơm cho ông, Tri Hạ, chúng ta không thể gạt người, đặc biệt là lừa người già!”

Lời này vừa rơi xuống, Nguyễn Tri Hạ quả thực tỉnh táo hơn nhiều, vì thế cô đi rửa mặt qua loa một cái, dáng vẻ cô đi xuống cầu thang có vẻ hơi bơ phờ.

Lúc này trong bếp đã bận rộn, hai người Nguyễn Tri Hạ và Nguyễn Minh Tú đi vào tìm đầu bếp trưởng, nói rõ ý định của mình, ngay sau đó họ được giao cho một giáo viên dạy kỹ năng nấu nướng và một bếp nấu riêng biệt.

“Nếu là làm cho ông cụ thì sẽ khá đơn giản, làm gì đó liên quan đến trứng chim đi, hai cô cảm thấy như thể có được không?” Đầu bếp suy tính hồi lâu, cuối cùng đặt ánh mắt trên hai quả trứng chim bên kia.

Thực phẩm như trứng chim này, chỉ cần có thể làm ra thì tuyệt đối không có món không thể ăn, đương nhiên là lựa chọn hàng đầu cho những người lần đầu vào bếp.

Lần đầu tiên hai người học hỏi kỹ năng mới chính thức bắt đầu từ nơi này, khi từng cột khói đen bay lên, phòng bếp vốn ban đầu đang ngăn nắp cũng dần loạn cả lên, cùng với tiếng ho khan liên tiếp của hai người đầu bếp.

Cuối cùng Nguyễn Tri Hạ và Nguyễn Minh Tú bị bếp trưởng dùng ngữ khí dịu dàng như không thiếu phần kiên quyết mời ra khỏi phòng bếp, cả hai ngồi ngẩn người trên sô pha.

Lúc Tư Mộ Hàn đến đây, anh nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang ngồi lấy hai tay chống đầu, cô đã ngồi đó ngây ngốc hơn nửa giờ, cả người đều hơi cứng lại.

“Đây là làm sao vậy?” Không đi hỏi cô trước, Tư Mộ Hàn lại lựa chọn hỏi quản gia đứng bên cạnh.

“Cô chủ và mợ chủ muốn học nấu ăn, nhưng năng lực nấu ăn của đầu bếp chúng ta có hạn, không dạy tốt, cho nên…”

Quản gia liế m đôi môi khô khốc, họ nhẹ một tiếng, trong giọng nói mang theo chút xấu hổ, cùng với cảm xúc nghĩ lại mà sợ.

Quản gia đã nói như vậy, sao anh còn có thể không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh mỉm cười đi về phía trước hai bước, ôm Nguyễn Tri Hạ vào ngực mình, khuôn mặt Tư Mộ Hàn mang theo ý cười: “Muốn học nấu cơm thì chờ anh về dạy em không phải tốt hơn à!”

Đọc truyện chữ Full