DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3875

Chương 3875:

Yaren liếc mắt một cái cũng phát hiện ra sự miễn cưỡng của cô, chớp chớp mi, giọng điệu nhẹ nhàng từ chối, nếu chủ nhà không có ý định chào đón anh ta, đi vào cũng không có ý nghĩa gì, có thể là do hiểu về nhau còn ít, vẫn là để sau này sẽ tiếp xúc nhiều hơn một chút.

“Cô đi đường cẩn thận, tôi không tiễn.” Yaren từ chối làm Nguyễn Tri Hạ vô cùng sảng khoái, cười tủm tỉm tiễn người đi, xoay người anh ta quay người trở vê phòng, cúi gằm mặt xuống giường, quay đầu nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, trong lòng có chút buôn phiền.

Co trước kia cũng từng nghe anh trai nói qua, mẹ và bố của bọn họ lại bị chính người bác có cùng huyết thống này hại chết, về phần có đúng hay không thì cô không có rõ ràng, nhưng điều này cũng không ngăn cản cô đề phòng người này.

Yaren xoay người trở lại phòng của mình, trong phòng có rèm che làm cho phòng tối đen, anh ta gác chân ngôi trên sofa, có chút sững sờ.

Cô gái vừa rồi lớn lên trông rất giống Nguyễn Bích Ngọc ở trong bức hình của anh ta, giống nhau ở sự xinh đẹp, nhưng con nhóc Nguyễn Tri Hạ kia rõ ràng là rất thông minh, tuy rằng biểu hiện ở bên ngoài có chút ngớ ngẩn.

Thế nhưng trong chốc lát anh không thể nhìn rõ được rốt cục cô đang nghĩ cái gì.

Thật đúng là một cô gái nhỏ thú vị, ở nhà vẫn là một đứa trẻ con, nhìn qua thì cô ấy là một người có lòng can đảm rất lớn nhưng thực chất chỉ là một người nhát gan, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại về chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, quanh đi quẩn lại suy nghĩ mà không để ý thấy trời đã ngå tối.

Mấy ngày hôm nay Tư Mộ Hàn đều về nhà rất đúng giờ, khi trời vừa mới ngả tối, anh đã về đến nhà.

Mặc dù Nguyễn Tri Hạ bị “Ông cậu” đột nhiên từ đâu chạy đến là cho bực mình, nhưng do đêm qua không ngủ đủ giấc, cô vẫn chìm vào giấc ngủ rất nhanh, có cảm giác như cô đã ngủ một mạch đến khi mặt trời xuống núi, lúc Tư Mộ Hàn trở về mới mơ mơ màng màng dụi dụi mắt thức dây.

“Làm thế nào mà có thể ngủ một mạch đến bây giờ mới thức dậy?” Khi quay về phòng mới biết được cô gái nhỏ này ngủ nguyên một ngày, Tư Mộ Hàn có chút đau lòng lại có chút vui vẻ, làm sao có thể ngủ trong một khoảng thời gian dài đến như vậy chứ, cũng không biết đã ăn chút gì chưa, thật là…

“Đều do Tinh Hòa tối qua không ngủ được nên em mới như vậy! Em không còn chút sức lực nào nữa rồi… Không dậy được!” Mang theo tiếng khóc nức nở bước ra, Nguyễn Tri Hạ có chút khó chịu chuyển động chân tay, cảm giác sau khi ngủ dậy chính là cả người một chút sức lực cũng không có, khó chịu muốn chết.

Tư Mộ Hàn lúc này cũng đã chuẩn bị xong, ôm cả người cô ngồi xuống, bể người trong lòng đưa vào nhà vệ sinh để rửa mặt, lại một mạch ôm xuống tầng, xoa xoa cái bụng nhỏ nhắn đã sớm hóp lại, cuối cùng bị cảm giác đau lòng chiếm lấy.

“Lần sau nếu Tư Tinh Hòa còn quậy phá cứ gọi anh thức dậy là được rồi, không cần phải một mình gánh vác như vậy, anh sẽ đau lòng” Sờ sờ gương mặt của cô gái nhỏ, Tư Mộ Hàn giúp cô chỉnh lại đầu tóc, không quan tâm bạn trẻ Nguyễn Hướng Minh còn đang ở trước mặt, ôm cô vào trong lòng tự mình đút cho cô ăn.

Đến mức cả Nguyễn Tri Hạ còn cảm thấy ngại ngùng, vặn vẹo quay đầu, tránh né chiếc đũa của anh, với tay vội vàng cầm lấy bát đũa bên cạnh, gương mặt vừa đỏ vừa nhăn nhó đứng dậy ngồi sang bên cạnh, cúi đầu tự mình ăn cơm. Tư Mộ Hàn cười cười nhưng cũng không có ép buộc cô, một bên vừa ăn cơm, vừa quan sát động tác của cô.

Đối với Nguyễn Tri Hạ mà nói thì bữa cơm này có thể nói giống như bị hành hạ, bên kia Tư Mộ Hàn cùng với Hướng Minh nhìn chằm chằm cô, miễn cưỡng, khó khăn lắm mới có thể ăn no bụng.

Cũng không chờ bọn họ đang định nói chuyện gì, “Bịch, bịch bịch” chạy nhanh lên trên lầu, đỏ mặt nằm bò trên giường, đến giờ vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

Tư Mộ Hàn khẽ cười một tiếng, xoa xoa đầu nhỏ của Hướng Minh rồi ra hiệu cho cậu dọn dẹp trên lầu, đuổi theo Nguyễn Tri Hạ cùng đi lên.

Trở lại phòng ngủ thấy tư thế của cô gái nhỏ, anh có chút buồn cười cũng như lại lo lắng cô buồn bực mà làm hại mình, anh cười cười bước lên kéo người kia đang nằm trên giường ôm vào lòng mình, nói: “Ngại ngùng cái gì chứ, Hứa Minh sẽ sớm quen thôi, em như vậy ngược lại có thể khiến thằng bé chê cười em.”

Đọc truyện chữ Full