DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3666

Chương 3666:

“Rời khỏi đây ư? Sau đó chúng ta sẽ đi đâu , anh không cứu bố anh sao?” Nước mắt Trần Mộc Châu dần ngừng lại , cô ta yếu ớt tựa vào người Dương Thừa Húc. Toàn bộ nước mắt thấm ướt băng vải trên khuôn mặt cô ta , thấm vào vết thương bên trong , làm cho cảm giác đau đớn chậm rãi xông tới.

Hai người dìu dắt nhau đến bên giường ngồi xuống. Trần Mộc Châu mở băng gạc ra một chút , vết thương trên mặt vẫn không ngừng chảy máu , tựa như lại bị nứt ra vậy. Dương Thừa Húc vội vã gọi y tá tới , cẩn thận giúp cô ta bôi thuốc , băng bó lại lần nữa. Chờ đến khi hết thảy mọi chuyện đã được sắp xếp thỏa đáng , hai người dựa vào đầu giường , hai tay nắm chặt lấy nhau , trong mắt cả hai tràn ngập sự mê man đối với tương lai sau này.

“Chuyện của bố anh không phải chuyện anh có thể nhúng tay vào. Anh muốn dẫn em đến một nơi không ai biết chúng ta. Nơi đó chỉ có hai chúng ta sống với nhau , tuy rằng đến tận bây giờ có rất nhiều thứ anh không biết làm.”‘

Sau khi nuốt nước bọt , Dương Thừa Húc nói tiếp: “Nhưng anh sẽ cố gắng học tập , Mộc Châu , em đồng ý đi theo anh chứ?”

Anh ta yêu chính là người này , cho đến bây giờ đều không quan tâm đến ngoại hình của cô ta đến cùng là như thế nào , chứ đừng nói là trên mặt cô ta chỉ có một vết sẹo mà thôi.

“Em cũng rất muốn cuộc sống như vậy , thế nhưng mà Thừa Húc , nếu như bây giờ em sáu mươi tuổi em sẽ không chút do dự đi theo anh. Nhưng hiện tại , em mới hơn hai mươi tuổi , ngay cả  tuổi ba mươi em còn chưa tới , em còn muốn đấu tranh , còn có rất nhiều chuyện em chưa làm được…”

Không báo thù , không có được thứ cô muốn thì cô cũng không muốn rời đi , cô còn quyến luyến cái thế giới này.

Giữa hai người khó có một khoảnh khắc trầm mặc hiếm hoi , Trần Mộc Châu liếc mắt nhìn Dương Thừa Húc , ôm mặt có chút muốn khóc: “Nếu như anh đồng ý chờ em thì… , anh đi trước , hai năm sau em sẽ đi tìm anh , cho dù chuyện thành hay là không thành thì hai năm sau em cũng sẽ buông tha tất cả mọi thứ để đi tìm anh.”

Được người đàn ông này chiều chuộng vô điều kiện trong thời gian dài như vậy , trái tim của Trần Mộc Châu có cứng rắn  như đá thì cũng nhịn không được tan đi một tí , cô ta mềm mại dựa vào trên người của anh ta , nhìn ánh mắt của anh nói cẩn thận từng li từng tí.

“Không có em trong cuộc sống thì coi như anh đang sống ở nơi anh thích đi chăng nữa , cũng không có ý nghĩa gì. Nếu Mộc Châu đã quyết định thì anh sẽ ở đây cùng với em , hai năm nay em muốn đi đâu thì anh sẽ đi đến đó , đợi hai năm sau , em sẽ theo anh đi được không?”

Anh ta không muốn từ bỏ , đây là người phụ nữ đầu tiên khiến cho tim mình rung động không cách nào tự kềm chế được. Bọn họ nên ở bên nhau cả đời người , coi như Mộc Châu không thích anh ta , cũng không  sao , chỉ cần anh ta thích thì tốt rồi…

Sau khi hai người thương lượng xong , Dương Thừa Húc xoa dịu tâm trạng của cô , dỗ dành cô nằm ngủ , im lặng chuẩn bị đi ra.

Mới từ cửa đi ra , còn chưa đi hai bước đã thấy trong góc có một nữ y tá cao gầy đang đưa lưng về phía cửa đứng ở đàng kia , giống như đang nói cái gì đó với người khác. Anh ta không có hứng thú nghe những chuyện linh tinh nên quay người đi về phía khác , nhưng chân vừa bước ra được một bước đã nghe thấy ba chữ “Trần Mộc Châu” bật ra từ trong miệng nữ y tá.

Bước chân đang định bước ra lúc ban đầu bèn lập tức thu trở về , anh ta nhẹ nhàng linh hoạt đi lên phía trước cách một đoạn ngắn , đứng im , cúi đầu giả bộ như là đang xem điện thoại nhưng thật ra anh ta đang dựng thẳng lỗ tai lên , cẩn thận phân biệt xem đến cùng nữ y tá đang nói cái gì.

Lúc này xem như là giờ nghỉ của giữa trưa , trong hành lang không có một bóng người , có lẽ cũng bởi vì như thế nên lúc nói chuyện nữ y tá hoàn toàn không gò bó lại , giọng nói của cô rõ ràng truyền vào lỗ tai của anh ta.

“Đúng , đúng là người phụ nữa đê tiện mà cô đã vẫy tay đó. Bây giờ khuôn mặt đã bị biến dạng , hiện tại cô ta xấu như vậy thì làm gì có người đàn ông nào sẽ vừa ý chứ. Còn cô gái nhà họ Trần thật sự là khôi hài , còn muốn ỷ vào anh Thừa Húc cho tôi sắc mặt nhìn…”

Câu nói kế tiếp , Dương Thừa Húc cũng đã nghe không nổi nữa , chờ y tá nói xong , mới tắt đi ghi âm , thu hồi điện thoại đi nhanh đi tới.

Đọc truyện chữ Full