DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hắc Ám
Chương 297: Người thắng làm vua

Sau khi lời nói Huỳnh Nhân bình thản, mang theo ngữ khí trào phúng vừa ra, tiếng cười đầu bên kia điện thoại lập tức im bặt, Mã Khả Phong nháy mắt không có sức sống.

Phản ứng đầu tiên của anh ta là Huỳnh Nhân có biện pháp lấy được tủ mật mã của anh ta, hơn nữa có thể mở ra mật mã, lập tức hoảng sợ.

Nhưng sau đó, anh ta lại lần nữa cười ra tiếng.

“Đừng uổng phí sức lực, tủ mật mã này dùng kỹ thuật nóng chảy tiên tiến, nước lửa không hỏng, bản thân nó rất cứng chắc, bom cũng không nổ được, cậu không phá được đâu.”

Ở trong mắt anh ta, cách của Huỳnh Nhân đơn giản là dùng ngoại lực mạnh mẽ phá vỡ mật mã rương.

Khóe miệng Huỳnh Nhân lại nhếch lên, gợi lên một nụ cười hài hước.

“Ai nói tôi muốn phá hỏng tủ mật mã, ý của tôi là, tôi sẽ thần không biết, quỷ không hay lấy đi phiếu bầu trong tủ mật mã của anh.”

“Cái gì?.”

Lời này vừa nói ra, không chỉ Mã Khả Phong khϊếp sợ, mà Mã Bách Điền và Thiên Việt Bân cũng không thể tưởng tượng được nhìn Huỳnh Nhân, không nói nên lời.

Trước không nói đến dùng biện pháp gì lấy được tủ mật mã của Mã Khả Phong, cho dù lấy được rồi, không có mật mã, sao có thể lấy ra đồ trong đó được?

Chẳng lẽ, trên đời thật sự có kỹ thuật thần kỳ cách không lấy vật?

“Không thể nào. Mày đừng lừa tao.”

Lấy lại tinh thần, Mã Khả Phong lập tức hét lớn một tiếng, giọng điệu hung ác: “Tao chỉ còn thiếu một phiếu bầu là có thể toàn thắng, đến lúc đó, không chỉ mày sẽ hai bàn tay trắng, ngay cả công ty của vợ mày cũng sẽ về sở hữu của tao, ha ha ha…”

“Phải không? Vậy chúng ta chờ xem.”

Huỳnh Nhân cười khẩy một tiếng, cúp điện thoại.

Tiếp nhận di động, Mã Bách Điền vừa rồi còn nôn nóng bất an bỗng nhiên bình tĩnh lại, im lặng hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Huỳnh Nhân.

“Ngài Huỳnh, ngài thật sự có biện pháp chuyển bại thành thắng sao?”

“Đương nhiên.”

Huỳnh Nhân thong dong cười.

“Theo tôi lâu như vậy còn không hiểu tôi sao? Nếu không phải cục diện tất thắng tôi sẽ không khoác lác.”

Tinh thần Mã Bách Điền hoảng hốt, nhớ lại quá khứ, cục diện nào ngài Huỳnh gặp phải đều tất thắng?

Tất cả mọi người đều chờ xem anh bị chế nhạo, cuối cùng người bị chê cười ngược lại là bọn họ.

Lần này cũng sẽ giống vậy sao?

Huỳnh Nhân đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất, nhìn xuống toàn bộ tòa nhà Quốc Tế. “Nhiệm vụ của hai người hoàn thành, tiếp theo chính là chờ kỳ hạn đến, hai người cùng tôi đi Giang Thành là được.”

Mã Bách Điền và Thiên Việt Bân nghi ngờ nhìn nhau, vẫn lựa chọn tin tưởng Huỳnh Nhân.

“Vâng, thưa ngài Huỳnh.”

Ở dưới ánh nhìn chăm chú kinh ngạc của hai người, Huỳnh Nhân lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại, nhẹ nhàng nói một câu.

“Có thể hành động.”

……

Ngày tháng trôi qua thật sự nhanh, nháy mắt đã đến kỳ hạn của lần đánh cuộc này.

Buổi sáng, Huỳnh Nhân vẫn nhàn nhã uống cà phê, ăn cơm trưa với Liễu Phi Tuyết, lúc này mới chậm chạp đi cùng Thiên Việt Bân và Mã Bách Điền đến tập đoàn Cự Phong ở Giang Thành.

Trên đường đi, khuôn mặt Thiên Việt Bân và Mã Bách Điền u sầu, Mã Bách Điền lái xe, bởi vì quá mức lo lắng mà lòng bàn tay ra đầy mồ hôi.

“Đừng lo lắng, lần đánh cuộc này tôi chắc chắn thắng.”

Huỳnh Nhân ngồi ở phía sau cười nhạt, an ủi nói.

Mã Bách Điền miễn cưỡng cười, lau mồ hôi lạnh trên đầu

Nói không lo lắng là nói dối, trong mười hai ngày này, Huỳnh Nhân không làm gì cả, việc duy nhất là cho người trắng trợn táo bạo theo dõi, lại không hành động mang tính thực tế gì cả, đây là lần đầu tiên từ lúc bọn họ theo Huỳnh Nhân tới nay, nghi ngờ mệnh lệnh của Huỳnh Nhân.

Nhưng khoảng cách cuộc đánh cuộc kết thúc chỉ còn không đến một tiếng, tới mức này rồi, bọn họ bất chấp bất cứ giá nào cũng phải cùng tiến cùng lùi với Huỳnh Nhân.

Rất nhanh, xe đã đi tới dưới lầu của tập đoàn Cự Phong, vẫn là vị nữ thư ký thướt tha kia, đưa ba người Huỳnh Nhân vào văn phòng chủ tịch.

Lúc này, Mã Khả Phong đang cười tủm tỉm ở ghế dựa, thấy Huỳnh Nhân ba người lại đây, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười xán lạn.

“A, đây không phải ‘Tổng giám đốc chấp hành ngài Huỳnh sao, được đến sự ủng hộ của cổ đông rồi?”

Lông mày Mã Bách Điền nhếch lên, đang muốn tức giận răn dạy, lại bị Huỳnh Nhân giơ tay ngăn lại.

Trên mặt anh nở một nụ cười thong dong, nhẹ lắc đầu.

“Không có, một phiếu cũng không có, tất cả phiếu đều ở trong tay anh.”

“Hóa ra cậu còn có thể nhận rõ sự thật à?”

Mã Khả Phong nhìn về phía Huỳnh Nhân với ánh mắt tràn ngập châm chọc.

“Vậy cậu còn dám đến đây.”

Giọng nói Mã Khả Phong nháy mắt đề cao lên quãng tám, cả người cũng từ ghế dựa đứng lên, căm tức nhìn Huỳnh Nhân.

“Một phiếu cũng không có mà dám đánh cuộc với tôi? Tôi khuyên cậu nên nhân lúc còn sớm chuẩn bị tốt phần giấy tờ chuyển nhượng công ty của vợ cậu đi.”

Huỳnh Nhân vẫn không tức giận, rót cho mình một chén trà nóng.

“Đừng nóng vội, không phải còn chưa tới giờ sao? Hơn nữa theo tôi được biết, trước mắt anh cũng chỉ được phiếu bầu của mười một vị cổ đông, còn có một vị không lấy được, không phải à?”

“Ha ha.”

Nghe xong lời của Huỳnh Nhân, nụ cười lạnh trên mặt Mã Khả Phong càng sâu. “Xem ra cậu là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”

Tiếp theo, anh ta vung tay lên, khí phách hăng hái nói.

“Nói cho cậu biết, một vị cổ đông cuối cùng tôi đã hẹn trước với người đó, chọn năm giờ rưỡi tiến hành bỏ phiếu, đây chính là món quà tôi cố ý để lại cho cậu, để cậu và thằng ngu Mã Bách Điền kia tới chứng kiến khoảnh khắc tôi bước lên vị trí chủ tịch đại vĩ đại.”

Bộ dáng không kiêng nể gì này hoàn toàn chọc giận Mã Bách Điền, anh ta nắm chặt tay, giận mà không dám nói gì.

Huỳnh Nhân vẫn nhẹ nhàng thổi trà nóng.

“Được.”

Leng keng ----

Lúc này, cửa văn phòng mở ra, giọng nữ thư ký truyền đến.

“Tổng giám đốc Mã, vị cổ đông cuối cùng tới rồi.”

Mã Khả Phong lập tức đứng lên.

“Mau mời vào.”

Rất nhanh, một người đàn ông trung niên đeo kính râm mặc tây trang đi đến, ngồi xuống trước mặt Mã Khả Phong.

Trên mặt anh ta đầy trào phúng.

“Thấy không, ông ấy chính là vị cổ đông cuối cùng.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Mã Bách Điền và Thiên Việt Bân nháy mắt tái nhợt như tờ giấy, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Xong rồi……

Người trung niên mặc tây trang kia đưa phiếu bầu của mình cho Mã Khả Phong, không rời đi, mà bỗng nhiên nói.

“Tổng giám đốc Hồ, những phiếu bầu này để tôi giao cho lão Hàn, có vấn đề gì không?”

Mã Khả Phong nhíu mày, nhưng vẫn đồng ý.

“Vậy được.”

Sau đó, anh ta dữ tợn nhìn Huỳnh Nhân một cái, làm trò trước mặt mọi người, mở ra tủ mật mã, lấy ra mười một tờ phiếu bầu ở bên trong.

Sắc mặt của Mã Bách Điền và Thiên Việt Bân khó coi vô cùng, lúc này thật sự không có hy vọng nữa.

Người trung niên mặc tây trang cầm mười một tờ phiếu bầu rời đi.

Làm xong những chuyện này, Mã Khả Phong lập tức đi đến trước mặt Huỳnh Nhân, trong mắt sắc lạnh.

“Thế nào, Huỳnh Nhân, cậu còn có cái gì để nói?”

“Tôi không có gì để nói, chờ lão Hàn tới, lại quyết định ai thắng thắng thua đi.”

Huỳnh Nhân vẫn uống trà nóng, cười tủm tỉm nói.

Mã Khả Phong ngạc nhiên, không nghĩ tới đến lúc này, Huỳnh Nhân còn thong dong như vậy, trên mặt càng lạnh lùng.

“Được, vốn dĩ tôi còn nghĩ, chính cậu nhận thua tôi còn có thể cho cậu giữ lại chút mặt mũi, nếu chính cậu không cần vậy đừng trách tôi, chờ lão Hàn tuyên bố, không chỉ là cậu, còn có vợ của cậu, Liễu Phi Tuyết, đều sẽ hai bàn tay trắng, lưu lạc đầu đường.”

Huỳnh Nhân hơi mỉm cười, không đáp lại.

Rất nhanh, lão Hàn chống một cây quải trượng quý tộc đi tới.

Mã Khả Phong lập tức hưng phấn lên đón.

“Lão Hàn, mau tuyên bố kết quả đánh cuộc đi.”

Lão Hàn nhìn hắn một cái, gật đầu, bắt đầu tuyên bố.

“Trận đánh cuộc này...”

Mắt thấy kết quả sắp công bố, Mã Bách Điền và Thiên Việt Bân lo lắng khẩn trương, thậm chí không dám nghe.

Ánh mắt lão Hàn nhìn về phía Mã Khả Phong, đột nhiên lại chuyển đến trên người Huỳnh Nhân đang ung dung uống trà.

“Huỳnh Nhân thắng cuộc.”

Đọc truyện chữ Full