DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thôn Phệ Tinh Không
Chương 40: HR Liên Minh Thương Thành

Cơ sở Giang Nam Thị, một trong sáu đại Căn Cứ Thị của Hoa Hạ Quốc, rất giàu có. Ở khu trung tâm có một tòa nhà cao chọc trời ước chừng 88 tầng. Trên đầu tòa nhà này có hai chữ “HR” rất chói mắt. Chung quanh tòa nhà cao chọc trời này là quảng trường tuyệt đẹp cùng với suối phun lớn nhất cơ sở Giang Nam Thị. Còn chung quanh quảng trường, có tới cả ngàn quân nhân súng thật đạn thật đi tuần tra, cấm bất kỳ ngoại nhân nào tiến vào bên trong một bước.

Người đi đường qua lại, đều tò mò xen lẫn hâm mộ nhìn tòa nhà lớn cao chọc trời này.

Cả thành Giang Nam, tuyệt đại đa số mọi người cả đời này cũng chưa từng bước vào đây.

– Tích!

Một thanh âm điện tử vang lên.

Nhất thời, đám quân nhân tuần tra đứng gác lập tức dạt ra. Một chiếc xe quân dụng việt dã có in chữ “HR” chạy nhanh vào, dừng lại ở cửa đại sảnh building cao chọc trời này. Cửa xe mở ra, chỉ thấy ba võ giả mặc võ trang, hoặc là lưng đeo thiết thương, hoặc là lưng đeo chiến đao – khiên chắn, hoặc là lưng đeo hai rương sắt to đùng.

– Tiên sinh, mời vào !

Người kéo cửa đại sảnh building cao chọc trời này cung kính hành lễ.

Ba võ giả đi thẳng vào building cao chọc trời.

– Đi, La Phong, tới chỗ quầy rượu, chúng ta tìm chỗ ngồi, đợi nhóm người của đội trưởng tới.

Trần Cốc cười nói.

– Em còn chưa gặp qua đội trưởng, không biết trông như thế nào.

La Phong cười, đồng thời cẩn thận quan sát tòa liên minh HR Thương Thành. Đây là tòa nhà do các siêu cấp gia tộc, tập đoàn tài chính trên toàn thế giới liên kết tạo thành Địa Hạ Liên Minh, chính là tổng bộ của họ ở Cơ Sở Giang Nam Thị. Cả building này có thể nói là hết sức xa hoa.

Trong cả đại sảnh, khắp nơi hào nhoáng, một vài vật trang sức đơn giản đều rất đặc biệt.

Những phục vụ trong đại sảnh, nam thì tuấn mỹ, nữ thì yểu điệu động lòng người, ai nấy đều mang theo nụ cười làm cho người ta thấy cả mùa xuân.

La Phong, Trần Cốc cùng với một đội viên khác tên là “Trương Khoa”, đều ngồi trên sofa.

– Ba vị tiên sinh, uống chút gì không?

Người phục vụ khẽ khom người, cười hỏi.

– Thiết Quan Âm!

– Phổ Nhị Trà, cho một chút vị hoa lài!

Hỏa Pháo Trần Cốc và Trương Khoa, hai võ giả thâm niên đều nói thẳng. La Phong nghe thế hơi giật mình, lúc ở Hội Quán Cực Hạn, hai vị này thường xuyên uống rượu. Trương Khoa có đôi tay có vẻ rất cường tráng, giống như vượn tay dài, cười nói:

– La Phong, tiến vào khu hoang dã không thể qua loa được, không được uống rượu.

La Phong giật mình, đúng, ở khu hoang dã thời khắc nào cũng không thể sơ ý, bây giờ sao có thể uống rượu được chứ?

– Cho tôi một chén Phổ Nhị đi.

La Phong cười nói.

Trong đại sảnh văng vẳng âm nhạc u tĩnh, đây là một khúc sáo, về phần đó là khúc gì, thì với học thức của mình, căn bản không nhận ra được. Nhưng thanh âm thổi sáo chốc chốc du dương thư hoãn, lúc thì nhanh chóng khinh linh, làm cho lòng người cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.

– La Phong, lầu một là nơi tiếp khách nghỉ ngơi. Lầu hai trở lên, chính là nơi buôn bán vật phẩm.

Trần Cốc cười nói:

– Giá trị vật phẩm được buôn bán ở thương thành của Địa Hạ Liên Minh, bình thường thì thấp hơn toàn giá trong mạng Thương Thành “Gia Đình Cực Hạn”. Đương nhiên, cao hơn nửa giá của chúng ta.

La Phong gật gật đầu, nửa giá, đó là chỉ có nhân viên của nội bộ Cực Hạn Vũ Quán mới được hưởng.

– Lợi thế lớn nhất của thương thành Địa Hạ Liên Minh chính là chúng ta có thể mang vài thứ vật liệu trên thân thể của quái thú mà chúng ta săn gϊếŧ được bán cho bọn họ.

Trần Cốc giải thích:

– Vật liệu do chúng ta săn gϊếŧ quái thú, nếu bán cho vũ quán thì giá hơi thấp, nhưng vũ quán sẽ cho chúng ta điểm cống hiến. Bán cho Địa Hạ Liên Minh thương thành, giá cao hơn, nhưng không có điểm cống hiến. Chọn cách bán ra sao, tự mình quyết định lấy.

La Phong cười. Về việc này, hắn đã đọc qua mấy bài viết trong diễn đàn võ giả rồi.

Bán cho võ quán, có được điểm cống hiến và tiền.

Bán cho Địa Hạ Liên Minh, chỉ có tiền, nhưng giá tiền cao.

– Vương đại ca, anh thức từ lúc nửa đêm rồi, nghỉ ngơi đi. Nơi này cứ giao cho em.

Một tiếng nói thánh thót ôn nhu vang lên. La Phong vốn đang bưng chén trà chợt cả người như bị điện giật, quay phắt đầu nhìn lại.

Chỉ thấy bên trong quầy rượu, một thiếu nữ mặc áo sơ – mi trắng, âu phục đen, đang đổi chỗ với một quản lý khác.

Bên trong quầy rượu, tổng cộng có mười hai người phục vụ cùng với một quản lý. Bán liên tục 24 giờ, tám giờ đổi ca, ba lần một ngày.

– Từ Hân?

La Phong nhìn người quản lý trong quầy với vẻ khó có thể tin. Nàng có vẻ rất nữ tính và chuyên nghiệp, cử chỉ đều có vẻ cao quý rất tự nhiên. Có thể làm quản lý ở quầy rượu đại sảnh Địa Hạ Liên Minh, tuyệt đối không phải người bình thường ai cũng có tư cách vào được. Đây là nơi chuyên môn chiêu đãi võ giả!

Ngay cả một người phục vụ bình thường, e rằng cũng phải tốt nghiệp đại học nổi tiếng, phải được huấn luyện về lễ nghi giao tiếp mới được vào, chứ đừng nói là người quản lý bar rượu.

– Từ Hân…

Lúc trước nữ sinh mộc mạc ở trường trung học, sao thoáng cái khí chất đã hoàn toàn khác hẳn rồi?

– Anh Trần, anh Trương, em qua đó một chút.

La Phong đặt ba lô, khiên chắn, chiến đao lên sofa, còn mình thì cười cười đứng dậy đi về phía quầy rượu.

Bên trong quầy rượu.

Từ Hân đang cúi đầu xem xét mấy thứ rượu còn lại bên trong quầy rượu, đột nhiên…

– Từ Hân.

Một tiếng nói quen thuộc vang lên.

– Hả?

Từ Hân cả kinh. Trong đại sảnh ở tầng trệt này, bất kỳ ai biết được tên nàng thì bình thường cũng đều xưng hô là “quản lý Từ”, còn nhóm võ giả bình thường không biết tên nàng, sao lại có người gọi mình là “Từ Hân”, hơn nữa tiếng nói sao quen thuộc như vậy. Từ Hân vừa ngẩng đầu lên…

Lúc này, La Phong đang đứng ngoài quầy rượu cúi đầu nhìn vào bên trong, còn Từ Hân đang xem xét số rượu tồn vừa vặn ngẩng đầu lên.

Ánh mắt hai người gặp nhau.

Lúc này, La Phong và Từ Hân đều có một loại cảm giác giật mình, trong lòng có hơi rung động.

– La Phong, bạn sao lại ở đây?

Từ Hân có phản ứng trước, vội đứng lên cười nói.

– Đến cả Từ Hân cũng đều có thể vào đây làm quản lý kinh doanh, sao mình lại không thể ở đây chứ?

La Phong cười nói. Nhìn cô nương niên kỷ còn rất nhỏ trước mắt, La Phong không kìm được nhớ tới lúc còn ở trường trung học, mình ngồi phía dưới phòng học, cứ lặng lẽ nhìn Từ Hân hình bóng… Mình thầm yêu đã lâu, nhưng mãi mà vẫn chưa kịp nói.

Vốn tưởng rằng sau này mình rất khó gặp lại Từ Hân. Không ngờ, lại gặp được Từ Hân ở liên minh HR thương thành này. Hơn nữa trước khi mình đi khu hoang dã lần đầu tiên, lại gặp được Từ Hân.

– A… ! La Phong, bạn là võ giả à?

Từ Hân thấy trang phục La Phong, không khỏi kinh hỷ hỏi.

– Phải, nhưng sắp phải đi khu hoang dã rồi.

La Phong cười nói.

– Khu hoang dã?

Từ Hân hơi biến sắc.

Phần lục địa trên cả thế giới, ngoại trừ khu vực Căn Cứ Thị ra, đều gọi là khu hoang dã. Đối với nhân loại sống ở Căn Cứ Thị, khu hoang dã chính đồng nghĩa với cấm địa tử vong. Nơi đó tràn ngập đủ loại quái thú, có những con quỷ dị âm hiểm, cũng có những con cường đại dã man, còn có rất nhiều tồn tại gần như vô địch.

Nơi đó chỉ có những “võ giả”, cường giả trong nhân loại mới có thể lang bạt, chém gϊếŧ với đám quái thú.

Từ Hân không ngờ… La Phong lại là võ giả, hơn nữa sắp phải tiến vào khu hoang dã.

Thật ra, Từ Hân cũng biết La Phong hơi thích nàng…

Kỳ thật loại chuyện này căn bản không thể giấu diếm. La Phong mỗi ngày đi học đều thường xuyên trộm nhìn theo hình bóng người ta. Từ Hân thỉnh thoảng ngẫu nhiên quay đầu lại đương nhiên thấy La Phong nhìn chằm chằm mình, tự nhiên Từ Hân cũng hiểu tâm tư của La Phong.

Chỉ là, song phương chưa từng nói ra mà thôi.

– La Phong, đội trưởng tới rồi, tới đây.

Trần Cốc hô.

– Mình đi trước.

La Phong nói với Từ Hân.

– Ừm.

Từ Hân gật gật đầu.

La Phong đi về vị trí lúc trước, lúc này có ba người đã tới. Trong đó có hai người bộ dáng rất giống nhau, vừa thấy là biết ngay sinh đôi, hai người đó đều vác thuẫn bài và một thanh loan đao. Còn người thứ ba thì thân thể cường tráng vô cùng, phía sau lưng vác hai thanh đại chùy lóe ra những điểm đen pha bạc.

– La Phong, hai vị này là “Song Nguyệt Loan Đao” Ngụy gia huynh đệ đại danh đỉnh đỉnh, Ngụy Thiết cùng Ngụy Thanh.

Trần Cốc cười nói.

Ngụy gia huynh đệ gật gật đầu chào La Phong, cũng buông khiên chắn, loan đao trên người xuống, rồi ngồi xuống ghế.

– Anh Thiết, anh Thanh.

La Phong cười, chào hỏi.

Những người khác trong tiểu đội Hỏa Chùy đều lớn hơn La Phong không ít. Ít nhất họ cũng đều lớn hơn mười tuổi trở lên, so với năm người này, La Phong đích xác chỉ là một tiểu đệ đệ.

– Vị này chính là đội trưởng tiểu đội Hỏa Chùy chúng ta, “Song Phong Chùy” Cao Phong.

Trần Cốc nói.

La Phong không khỏi nhìn kỹ đội trưởng “Cao Phong”. Cao Phong không quá cao, cũng chỉ tầm một thước tám mà thôi. Đặc thù nhất trên thân thể hắn là quá to, cảm giác hắn chính là một người đúc bằng sắt thép.

Cao Phong nhếch mép cười, cơ bắp trên mặt giống như đá:

– La Phong, em cũng dùng đao à? Đợi lát nữa tiến vào khu hoang dã, nên học kinh nghiệm của Ngụy Thiết và Ngụy Thanh. Thiên phú của em không tệ, tin rằng em sẽ nhanh chóng trở thành một thành viên nòng cốt trong tiểu đội chúng ta.

– Dạ.

La Phong gật đầu.

Bất luận ra sao, bây giờ mục tiêu đầu tiên của hắn là không để trở thành gánh nặng cho tiểu đội cấp chiến tướng đầy tinh anh này.

– Nghỉ ngơi một chút, chúng ta lập tức xuất phát.

Cao Phong mở miệng nói.

– Vâng, thưa đội trưởng.

Năm người bọn La Phong đều gật đầu.

Chỉ hai mươi phút sau, bọn người Cao Phong uống xong cốc trà, rồi đứng cả dậy:

– Đi, xuất phát, tiến đến khu hoang dã.

La Phong cũng lập tức đeo Huyết Ảnh Chiến Đao, thuẫn bài lên lưng.

– La Phong.

Một tiếng nói chợt vang lên.

La Phong quay đầu nhìn lại.

Từ Hân lúc này ngực hơi nhấp nhô, không biết vì sao, vừa nghĩ tới La Phong sắp phải tiến vào khu hoang dã nguy cơ tứ phía, Từ Hân hơi chút hoảng hốt. Có lẽ đối với nam sinh thời kỳ còn ở trường trung học thầm mến mình, Từ Hân cũng có một chút cảm giác đặc biệt.

– Sao?

La Phong nhìn Từ Hân.

– Vài ngày nữa mình khai giảng rồi. Nhưng trong lúc học đại học, cứ ngày thứ bảy hàng tuần, mình đều đến nơi này làm quản lý.

Từ Hân nói:

– Đến lúc đó bạn nhất định phải tới.

Vừa nói xong, Từ Hân đỏ mặt lên.

– Được, mình nhất định tới.

La Phong khẽ mỉm cười.

– Nhanh như vậy mà đã tán được rồi, lợi hại quá!

Trần Cốc bên cạnh vỗ vai La Phong, cười ha ha nói.

– Đây là ưu điểm của thanh niên, mỹ nữ đều mê tít.

Cao Phong bên cạnh cũng cười ha ha nói. Đã quyết định cho La Phong gia nhập vào tiểu đội Hỏa Chùy, họ tự nhiên coi La Phong trở thành huynh đệ.

La Phong chỉ cười cười.

– Đi thôi!

– Lên xe!

Nhóm sáu người Tiểu đội Hỏa Chùy, ngồi chuyến xe đặc biệt của liên minh HR, trực tiếp tiến về trạm xe lửa, theo đoàn tàu rời khỏi Căn Cứ Thị tiến về khu hoang dã.

—– o O o —–

Đọc truyện chữ Full