DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thôn Phệ Tinh Không
Chương 21: Chào La Ca

Cùng buổi sáng La Phong được trại tạm giam thả ra, trong một gian phòng ở trà lâu cổ kính thuộc khu Nghi An, có Chu Hoa Dương và Trương Hạo Bạch đang ngồi. Chén trà trước mặt hai người bốc khói nghi ngút, tỏa ra một mùi hương thơm mát.

– Chu ca! Sáng sớm ngươi gọi ta ra là có chuyện gì thế?

Trương Hạo Bạch nhẹ giọng hỏi:

– Chuyện đó có kết quả rồi à? Nếu đã xong, Chu ca cứ yên tâm. Chuyện tiền bạc không hề phải lo.

Trương Hạo Bạch trong lòng hơi hồi hộp, không biết La Phong có phải là bị đánh gãy một chân, một tay thật không.

Chu Hoa Dương ngồi đó, sắc mặt dần dần trầm xuống, không nói một tiếng.

– Chu ca?

Trương Hạo Bạch cảm thấy không khí không ổn, thấp giọng vội nói:

– Chu ca, ngươi… ngươi nói gì đi chứ.

– Trương Hạo Bạch! Ngươi điên rồi phải không? Ngươi muốn tìm cái chết cũng đừng kéo ta xuống theo chứ.

Chu Hoa Dương cười lạnh nhìn Trương Hạo Bạch.

– Ta… ta làm sao?

Trương Hạo Bạch ngơ ngác, vội vàng nói:

– Chu ca! Rốt cuộc là có chuyện gì? Ngươi nói rõ cho ta xem nào.

Trương Hạo Bạch từ giọng nói và sắc mặt của Chu Hoa Dương đã nhận thấy có gì không hợp lý, nhưng không đoán được là có việc gì xảy ra.

Chu Hoa Dương hít sâu một hơi, nói trầm trầm:

– Trương Hạo Bạch! Ngươi nhờ ta thu xếp người đánh gãy một chân, một tay của La Phong đúng không?

– Đúng! Có chuyện gì sao?

Trương Hạo Bạch gật đầu nói.

– Hừ! Sao sao cái gì?

Chu Hoa Dương cười khẩy nói:

– Ngươi muốn đối phó La Phong? Hắn là Chuẩn Vũ Giả đó!

– Chuẩn Vũ Giả?

Trương Hạo Bạch nghe thấy mà choáng cả người.

An tĩnh.

Trong phòng hoàn toàn an tĩnh. Trương Hạo Bạch sắc mặt tái nhợt, ngây người không nhúc nhích, mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra.

Chu Hoa Dương cười lạnh ngồi một bên, bưng chén trà uống từng ngụm từng ngụm một, cũng không nói gì.

– Sao lại như vậy? Sao lại có thể như vậy?

Trương Hạo Bạch bây giờ đã không còn đố kỵ nữa mà chỉ có sợ hãi! Nhà hắn là gia đình phú hào, nên hắn hiểu rõ một vài đặc quyền đối với Chuẩn Vũ Giả… Thế mà hắn lại phái người đánh gãy một chân một tay của Chuẩn Vũ Giả. Thì người đó hoàn toàn có thể báo cáo lên cho An Toàn Cục Giang Nam Thị tới bắt mình. Một khi bị An Toàn Cục bắt thì cuộc đời coi như bế mạc!

– Không, không…

Sắc mặt Trương Hạo Bạch trắng bệch.

– Biết sợ hãi rồi à, thấy ngu chưa?

Chu Hoa Dương giận tới mức ném cái chén lăn tròn trên bàn, gầm lên:

– Mẹ nó! Nếu ngươi muốn chết thật, cũng đừng kéo ta vào! Hắn là Chuẩn Vũ Giả đấy. Không ngờ, ngươi lại bảo ta an bài người đi đánh gãy một chân một tay của Chuẩn Vũ Giả. Người ta một khi báo cho An Toàn Cục, thì ta cũng gặp rắc rối.

Chu Hoa Dương giận tới mức nghiến răng.

– Chu ca! Ta làm phải sao bây giờ? – Trương Hạo Bạch vội nói:

– Ta… ta không muốn bị An Toàn Cục bắt đâu. Ngươi nói cho ta biết, ta nên làm gì bây giờ?

An Toàn Cục…

Đối với công dân bình thường, đó là một nơi thần bí đáng sợ. Bị An Toàn Cục động tới thì cuộc đời coi như xong.

– Được rồi! Chu ca! Ngươi có khai ta ra hay không?

Trương Hạo Bạch sáng mắt lên vội hỏi. Việc hắn nhờ Chu Hoa Dương làm việc, cũng chỉ có Chu Hoa Dương biết. Nếu Chu Hoa Dương không khai hắn rồi, vậy việc này còn có lối thoát.

– Mẹ kiếp ngươi nghĩ gì đó?

Chu Hoa Dương giận tới mức đứng bật lên, chỉ thẳng vào Trương Hạo Bạch.

– Người của chính phủ tới tìm ta thẩm vấn. Ta dám không nói à? Không nói thì ta thay ngươi đi tìm chết phải không?

Trương Hạo Bạch giật mình. Đích xác, nếu không khai hắn ra, Chu Hoa Dương tự mình chui xuống bùn.

– Nể mặt nhiều năm giao tình giữa ngươi và ta, mới đến nói cho ngươi một tiếng, phòng ngừa ngươi bị An Toàn Cục chộp tới mà vẫn không biết là chuyện gì.

Chu Hoa Dương cười khẩy một tiếng.

– Ta khuyên ngươi nên trở về, đem việc này nói với ba ngươi. Ba ngươi chắc chắn mạnh mẽ hơn ngươi nhiều. Huynh đệ… Chu ca ta không đi cùng ngươi được. Xin đi trước một bước! Bàn này thanh toán rồi, không cần phải tính tiền nữa.

Nói xong, Chu Hoa Dương đóng cửa rồi đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại có Trương Hạo Bạch.

– Sao lại như thế? – Trương Hạo Bạch ngồi trên ghế, lắc lắc đầu, vẫn không dám tin.

– Hắn… hắn sao lại là Chuẩn Vũ Giả được cơ chứ? Trước khi thi đại học, lực một quyền của hắn cũng chỉ tám trăm kg. Mới có vài ngày… làm sao hắn có thể trở thành Chuẩn Vũ Giả được chứ?

– Không… không… ta không muốn bị An Toàn Cục bắt.

– Ba… Ta phải đi tìm ba.

Sắc mặt Trương Hạo Bạch tái nhợt, nhanh chóng lao ra khỏi trà lâu, chạy về nhà.

—– o O o —–

Trong nhà, Trương Hạo Bạch ngồi trên sofa ở phòng khách, hai đấm nắm chặt, thân thể đang run rẩy.

– Kẹt!

Cửa mở.

– Hạo Bạch! Có chuyện gì mà gọi ba gấp như vậy? Lại còn nói nếu ba về nhà chậm, ngươi sẽ chết ngay là sao? – Trương Trạch Long từ công ty vội vàng chạy về nhà. Nhìn thấy sắc mặt, bộ dáng của nhi tử, liền giật mình, hỏi ngay.

– Ba! Con gây rắc rối rồi. – Trương Hạo Bạch ngẩng đầu nhìn cha. Mấy chữ vô cùng đơn giản của hắn lại khiến cho Trương Trạch Long cảm thấy ớn lạnh.

– Nói! Rốt cuộc có việc gì xẩy ra. Ngươi kể lại cho ta tường tận, đừng có bỏ sót bất kỳ một điểm nào.

Vẻ mặt Trương Trạch Long rất trịnh trọng. Mặc dù biết việc phiền toái, nhưng Trương Trạch Long cũng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Dù sao, lão cũng sống từ thời kỳ Đại Niết Bàn nên có con sóng to gió lớn gì mà chưa thấy qua đâu cơ chứ?

Trương Hạo Bạch hít sâu một hơi:

– Là như thế này: lần trước ở đình viện nhà mình, có một công ty trang trí đưa đồ tới…

Từ đầu tới đuôi, Trương Hạo Bạch không hề dám giấu diếm nói ra tất cả.

– Ngươi… ngươi dám tìm người đánh cho Chuẩn Vũ Giả tàn phế? – Trương Trạch Long trừng mắt.

– Con… con không biết mà.

Trương Hạo Bạch bị cha trừng mắt như vậy, hốt hoảng nói.

– Nếu con biết, đánh chết con cũng không dám!

Trương Trạch Long hít sâu một hơi, không nói gì, chỉ lấy ra cái điện thoại di động rồi gọi điện thoại.

– Reng… reng…

– Tích!

Một thanh âm vang lên trong điện thoại di động của Trương Trạch Long. Trương Trạch Long vừa nghe không khỏi nhướng mày.

– Làm sao vậy, ba?

Trương Hạo Bạch vội hỏi.

– Ta gọi điện thoại cho thúc ngươi. Nhưng, thúc ngươi bây giờ đang ở ngoài khu vực thành thị săn gϊếŧ quái thú.

Trương Trạch Long ngồi trên sofa.

– Chờ thúc ngươi gọi về thôi.

Bên ngoài căn cứ hết sức nguy hiểm. Bất cứ lúc nào cũng có thể có một con quái thú ẩn nấp bên cạnh. Do đó bình thường phải tìm một nơi an toàn, mới có thể liên lạc với người trong khu vực thành thị.

Một lát sau…

– Đại ca! Có chuyện gì thế?

Một thanh âm trầm thấp vang lên.

– Em bây giờ khá bận.

– A Hổ, lần này việc không nhỏ đâu. Cháu ngươi gây đại họa rồi.

Trương Trạch Long nói mà mắt hơi đỏ lên.

– Hạo Bạch gây họa gì? Đại ca ngươi nói em nghe. – Đệ đệ Trương Trạch Long là Trương Trạch Hổ nói.

– Là như thế này…

Trương Trạch Long lập tức đem mọi việc vừa rồi của nhi tử thuật lại một lần. Điện thoại di động im lặng một lúc, sau đó vang lên giọng nói của Trương Trạch Hổ:

– Hạo Bạch tiểu tử, dám đi gây chuyện với Chuẩn Vũ Giả. Rõ là gan lớn mà! Từ hôm nay trở đi, Hạo Bạch mỗi ngày đều phải ở nhà, đừng ra ngoài gây rắc rối. Cũng đừng gặp La Phong nữa.

– Biết rồi, thúc.

Trương Hạo Bạch như ôm một cây rơm cuối cùng, gật đầu lia lịa đáp.

– Ừm, các ngươi đừng làm gì hết.

Thanh âm trong điện thoại di động tiếp tục nói:

– Tất cả chờ ta trở về. Cho dù người của An Toàn Cục tới, bắt ngươi đi, cũng đừng làm khác gì, tất cả cứ chờ ta về. Nhiệm vụ lần này của ta khá quan trọng, có lẽ phải một hai tháng mới về được.

– Ừm.

Trương Hạo Bạch gật đầu lia lịa.

– Yên tâm, Hạo Bạch! Đại ca ta chỉ có ngươi là đứa con trai duy nhất. Thúc sẽ cố gắng bảo vệ ngươi.

Thanh âm trong điện thoại di động tiếp tục nói:

– Đại ca! Đội trưởng gọi em, không nói nhiều nữa. Nhớ kỹ, đừng làm gì khác, cứ chờ em về.

Tiếng ngắt điện thoại vang lên, cha con Trương Hạo Bạch lúc này mới thở phào một hơi.

—– o O o —–

Trong lúc Trương gia đang rối loạn thì mọi người trong gia đình La Phong lại rất vui vẻ.

Cơm chiều xong, La Phong đưa đệ đệ La Hoa, từ trên lầu tới giữa tiểu khu. La Phong đẩy xe lăn, từ từ tản bộ.

– Ca! Chúng ta sống ở tiểu khu này trên mười năm còn ba mẹ thì cũng trên hai mươi năm.

La Hoa ngẩng đầu nhìn tiểu khu. Mật độ phòng ở của tiểu khu rất lớn, cây cối cực ít.

– Sau này chúng ta ly khai nơi này, vào ở trong tiểu khu Minh Nguyệt. Mỗi ngày, em chỉ cần một mình cũng có thể ra ngoài chơi.

Mỗi ngày lên xuống lầu, với một người ngồi xe lăn như La Hoa thì quả là việc khó như lên trời.

– Ừm.

La Phong mỉm cười gật đầu, đẩy nhẹ xe lăn.

– A Hoa! Sau này, chúng ta không phải cả năm đều không nhìn thấy ánh mặt trời, không phải sống trong một cái phòng nhỏ. Ba mẹ cũng không phải ngủ trên ghế sofa nữa.

La Hoa gật đầu lia lịa.

Cái ngày này… Họ hy vọng đã lâu.

– Có người tới.

La Hoa ngẩng đầu nhìn về phía trước. Một người đeo mắt kính, còn khá trẻ đang mỉm cười đi tới. Đầu tiên là cười với La Hoa ngồi trên xe lăn, rồi sau đó nhìn về phía La Phong.

– La ca phải không?

– Ngươi là ai?

La Phong nghi hoặc nhìn người đó. Người thanh niên mỉm cười nói:

– La ca! Ta tên là Chu Hoa Dương! Không biết La ca có rảnh không? Nể mặt tiểu đê, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện nhé?

—– o O o —–

Đọc truyện chữ Full