DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thôn Phệ Tinh Không
Chương 10: Sát Hạch Chuẩn Vũ Giả

– Ba mẹ, con đi trung tâm “Hội Quán Cực Hạn” nhé. Trưa nay có thể con sẽ không về ăn cơm.

La Phong húp một chén cháo to, nhét vào mồm vài cái bánh rồi đứng lên.

– Hôm nay cả nhà cứ chờ tin tức tốt của con đi. Khi qua được cuộc sát hạch, con sẽ lập tức gọi điện thoại cho mọi người.

Cung Tâm Lan cười, liếc mắt nhìn La Hồng Quốc:

– Hồng Quốc, nghe chưa, anh cần phải mang điện thoại di động bên mình. Đừng để đến lúc đó con không tìm thấy anh.

– Chắc chắn anh sẽ mang theo điện thoại di động.

La Hồng Quốc cười ha ha.

– Thôi, con đi đây…

La Phong nháy mắt với La Hoa. Chú em La Hoa giơ ngón tay cái ra cười hắc hắc.

—– o O o —–

Sáng sớm, La Phong đã rời tiểu khu, dọc theo xe điện ngầm số 11 tới bến Trung An, rồi sau đó chuyển sang tuyến số 1. Tới khu vực trung tâm thành Dương Châu, ra khỏi bến xe điện ngầm, đi bộ mười phút nữa rồi mới đến tổng bộ Cực Hạn Vũ Quán của thành Dương Châu – Hội Quán Cực Hạn.

Lúc từ nhà đi thì mới 6 giờ hơn, khi La Phong đến nơi đã gần 8 giờ sáng.

– Đây là tiểu khu Minh Nguyệt trong truyền thuyết sao?

La Phong nhìn cánh cổng tiểu khu u tĩnh. Cả tiểu khu tên là “Tiểu khu Minh Nguyệt”, còn Hội Quán Cực Hạn ở trong tiểu khu này.

– Vị tiên sinh này, đây là tiểu khu Minh Nguyệt, đừng có đến gần.

Chỉ thấy ở cổng tiểu khu có sáu quân nhân đeo súng, mặc quân phục. Nhìn quân phục họ có thể đoán được… những người này cũng không phải cảnh sát, mà thuộc quân đội. Trong đó một quân nhân quát to với La Phong:

– Tiên sinh, xin mời lui ra phía sau. Một khi ngươi tiến vào khu vực được sơn vàng, chúng ta có quyền đánh gục ngươi tại chỗ!

“Quả như lời đồn.” La Phong thầm than.

Tiểu khu Minh Nguyệt là đại bản doanh của Cực Hạn Vũ Quán tại thành Dương Châu!

Nơi này, chẳng những có Hội Quán Cực Hạn, đồng thời cũng có vũ giả và gia đình đang sinh sống trong Cực Hạn Vũ Quán.

“Theo lời đồn, trong này đều là vũ giả và gia quyến của họ! Đến cả cảnh sát cũng không có tư cách tự tiện xông vào.” La Phong cảm thấy rất thán phục.

– Các vị.

La Phong tới cửa, mở lời nói:

– Ta là học viên cao cấp của Vũ Quán “La Phong”. Lần này tới là nhận sát hạch Chuẩn Vũ Giả.

Mỗi tháng vào ngày mùng 1, Hội Quán Cực Hạn sẽ cử hành sát hạch Chuẩn Vũ Giả.

– Hả?

Trong phòng nghỉ của trạm gác tại tiểu khu bên cạnh có một lão giả tóc hoa râm đang đi ra, tay lão đang nắm chặt.

– Chàng trai, ngươi tới sớm quá. Chưa 8 giờ đã tới rồi. Tuổi trẻ mà đã tiến hành sát hạch Chuẩn Vũ Giả, tiền đồ vô cùng vô tận há. Ừm, đưa chứng minh thư, chứng nhận học viên cao cấp của ngươi cho ta kiểm tra một chút.

La Phong đưa chứng minh thư và chứng nhận học viên ra.

– Beng!

Chứng minh thư và chứng nhận học viên cao cấp, lần lượt lướt qua màn hình. Màn hình liên tiếp hiện lên những tin tức.

– 18 tuổi?

Lão giả tóc hoa râm kinh ngạc nhìn thoáng qua La Phong, rồi cười vang nói:

– 18 tuổi đã dám đến tiến hành sát hạch Chuẩn Vũ Giả, không tệ, hy vọng ngươi hôm nay có thể qua được.

– Cám ơn lão tiên sinh.

La Phong cũng nói.

– Cho hắn đi vào đi.

Lão giả tóc hoa râm vung tay lên.

Nhất thời cửa tự động chạy bằng điện của tiểu khu từ từ kéo ra, đồng thời một quân nhân cầm súng trường tiến lên một bước, đi theo bên cạnh La Phong:

– Tiên sinh, ta sẽ dẫn ngươi đi tới Hội Quán Cực Hạn. Xin tiên sinh sau khi tiến vào tiểu khu thì đừng chạy loạn! Ngươi chỉ có quyền vào Hội Quán Cực Hạn, không được vào nơi vũ giả và gia quyến nghỉ ngơi. Nếu trái với quy định, cho dù ta không động thủ thì những huynh đệ trong tiểu khu khi tuần tra cũng sẽ xử lý.

Quân nhân này nói rồi còn nhếch mép cười với La Phong.

– Được rồi!

La Phong mỉm cười gật đầu, trong lòng thất kinh…

Thật ra Quốc gia và Cực Hạn Vũ Quán có quan hệ hợp tác. Ít nhất khu trung tâm của Cực Hạn Vũ Quán là điểm bảo vệ của họ.

“Phù, khắp nơi đều là biệt thự độc lập.” Chỉ liếc mắt, La Phong đã thấy, ngoại trừ ở giữa tiểu khu có một Hội Quán Cực Hạn cao vút, còn những nơi khác đều trùng điệp những biệt thự độc lập, hơn nữa giữa biệt thự, còn có cả giả sơn, ao, bãi cỏ.

—– o O o —–

Trung tâm Tiểu khu Minh Nguyệt, bên trong Hội Quán Cực Hạn.

Khi La Phong đi vào đại sảnh Hội Quán Cực Hạn thì quân nhân đó cũng trở về.

– Tiên sinh, ngươi tới nhận sát hạch Chuẩn Vũ Giả à?

Trong đại sảnh hội quán, một thiếu nữ với dung nhan ngọt ngào, cười nói:

– Tiên sinh, mời ngồi bên kia. Đến 10 sáng sẽ cùng những người khác cùng tiến hành sát hạch Chuẩn Vũ Giả.

La Phong gật gật đầu, đi qua một bên đại sảnh hội quán. Nơi này là một quầy rượu loại nhỏ, có một người phục vụ và một người pha rượu.

– Hả?

La Phong nhìn lướt qua, trong quầy rượu loại nhỏ này đã có ba người đang ngồi.

Trong đó hai người đang đàm luận, còn một kia thì ngồi trầm mặc trên sofa.

– Nhìn kìa, quá trời biệt thự, chính là phúc lợi của vũ giả khi gia nhập Cực Hạn Vũ Quán.

Một thanh niên với quần áo màu trắng hưng phấn nói:

– Chỉ cần trở thành vũ giả, gia nhập vào Cực Hạn Vũ Quán là có thể được phân phối miễn phí một cái. Hơn nữa sau này có thể ở đó… Chậc chậc, ngươi xem điều kiện nơi này, quá thoải mái.

– Tiểu khu Vũ giả, đương nhiên khác với tiểu khu bình thường bên ngoài rồi. Xem kìa, có người mới.

Ba người này cũng thấy La Phong. La Phong khẽ gật đầu với họ rồi an vị vào một bên ghế sofa.

Mọi người không biết nhau nên cũng không trò chuyện gì.

Thời gian trôi qua, lại thêm ba người nữa lần lượt tới. Ba người này La Phong cũng không biết, nhưng có vẻ… ba người này tuổi đều khá lớn, có lẽ đều hơn 30 tuổi, thậm chí có người 40 tuổi.

– Hắc, La Phong!

Một thanh âm vang dội vang lên.

La Phong kinh hãi, quay đầu nhìn lại, thấy một hán tử cơ bắp trên mặt có vết sẹo dữ tợn đang đi tới:

– Ngươi cũng tới tiến hành sát hạch Chuẩn Vũ Giả à?

– Dương ca?

La Phong vội đứng lên nghênh đón.

– Nói ra thì mất mặt, tháng trước ta đã tới kiểm tra một lần. Đáng tiếc, khi ta kiểm tra tốc độ, một giây chỉ là đạt tới 24m. Còn kém một chút nên không qua được!

Dương Vũ bất lực nói. Kỳ thật về lực quyền hay tốc độ phản ứng thần kinh, Dương Vũ sớm đã vượt qua kiểm tra rồi. Chỉ do tốc độ nên mới bị xếp loại yếu.

Nhưng sau này, tốc độ Dương Vũ cũng dần dần tiến bộ. 24 m và 25 m cũng không chênh lệch gì nhiều. Nếu trạng thái tốt một chút thì thành tích có thể là 25 m rồi.

– Tin rằng Dương ca lần này nhất định có thể vượt qua kiểm tra.

La Phong cười nói.

– Tên họ Dương này, kiểm tra một lần mà không qua được. Ta thấy, lần này cũng thế thôi.

Bên cạnh truyền đến một giọng nói rất lớn.

La Phong thấy người vừa nói chính là một tráng hán râu quai nón. Dương Vũ lập tức trừng mắt:

– Họ Đồng kia, ngươi còn nói ta sao? Ngươi không phải cũng sát hạch hai lần rồi mà cũng không qua ư? Ta thấy tốc độ phản ứng thần kinh của ngươi, e rằng còn phải khổ luyện hai ba năm nữa cơ.

– Trật tự một chút.

Một thanh âm lạnh lùng từ trung ương đại sảnh truyền đến.

Nhất thời tám người tại đó đều quay đầu nhìn lại, thấy một trung niên nam tử mặc võ phục rộng đang nhìn lại.

– Đi, theo ta lên lầu, lập tức nhận sát hạch Chuẩn Vũ Giả. Nhớ kỹ, lên lầu xong thì quy củ một chút. Hôm nay lão bằng hữu của Tổng giáo quan tại Dương Châu thành tới, chớ có làm ầm ĩ.

– Dạ.

Bất luận là tên râu quai nón vừa kiêu ngạo hay Dương Vũ, La Phong, tất cả mọi người đều cung kính đáp.

– Lão bằng hữu của Tổng giáo quan?

La Phong trong lòng không khỏi suy đoán.

Phải biết rằng trong thành Dương Châu có một khu nhà Hội Quán Cực Hạn và 12 cơ sở Cực Hạn Vũ Quán. Quán chủ Cực Hạn Vũ Quán ở các khu, được xưng là “Giáo quan”. Còn quán chủ tổng bộ Hội Quán Cực Hạn lại được xưng là “Tổng giáo quan”.

Sau khi vào thang máy, trung niên nam tử mặc võ phục rộng ấn nút số “6”.

– Tích!

Thang máy đã tới tầng 6.

– Rào!

Thang máy mở ra, đập vào mắt là phòng luyện võ cực lớn. Trong phòng luyện võ tụ tập mười mấy người, đã có giáo quan mà La Phong biết – Giang Niên.

– Người tới rồi, đừng nói chuyện nữa.

Một trung niên với mái tóc dài xõa tung mở lời. Mười mấy người trong phòng luyện võ đều quay đầu nhìn về phía tám người La Phong. Thấy mười mấy người trước mặt, tám người bọn La Phong đều cảm thấy trong lòng căng thẳng. Họ biết… xuất hiện trong Hội Quán Cực Hạn, ngoại trừ nhân viên phục vụ ra thì chính là các vũ giả.

Nói cách khác, mười mấy người này đều là vũ giả! Dù sao đây là đại bản doanh của Cực Hạn Vũ Quán ở cả Dương Châu thành.

– Chuẩn bị kiểm tra.

Trung niên tóc dài xõa tung phân phó.

Ở trên mạng La Phong đã thấy ảnh của trung niên tóc dài xõa tung. Người này chính là quán chủ Hội Quán Cực Hạn, Tổng giáo quan trong thành Dương Châu, tên là “Ô Thông”.

– Mọi người tới đây, trước hết đưa chứng minh thư cho ta xem.

Vũ giả lúc trước đưa bọn tám người La Phong đi lên, nhận lấy chứng minh thư từ tay tám người La Phong, đưa thẳng cho Tổng giáo quan “Ô Thông”, cười nói:

– Tổng giáo đầu, hôm nay không ít người nhỉ. Có 8 người!

– Ừm.

Ô Thông tùy ý lấy ra một cái chứng minh thư, quẹt qua dụng cụ.

– Rét!

Dụng cụ bắn ra một màn hình như trong suốt, trên màn hình hiện ra vô số tin tức cá nhân.

– Người đầu, Đồng Quan.

Tổng giáo quan lạnh lùng nói:

– Tiến hành kiểm tra lực quyền. Ngươi là người xuất thân từ quân đội, cũng đến Cực Hạn Vũ Quán ta sát hạch à, thú vị.

La Phong bên cạnh vừa nghe thế, không khỏi khẽ mỉm cười. Cực Hạn Vũ Quán là do cường giả đệ nhất thế giới sáng lập. Các vũ quán rải rác toàn cầu. Sát hạch của Cực Hạn Vũ Quán được công nhận, có giá trị cao. Thành tích sát hạch đưa ra đã được thừa nhận trên toàn thế giới, ở các nước, các khu.

Đến cả quân đội, hoặc một vài người tu luyện theo gia tộc có tính truyền thừa đều thích tới Cực Hạn Vũ Quán tiến hành sát hạch.

– Kiểm tra lực quyền.

Tổng giáo quan phân phó.

– Dạ.

Đại hán râu quai nón lập tức tiến lên một bước, trợn mắt, tay trái che mặt tiền, hữu quyền xẹt qua một vòng cung nện vào trên bia quyền khổng lồ. Bia quyền chỉ khẽ run lên, trên màn hình máy kiểm tra lực quyền lập tức hiện lên số “986kg”.

– Qua, người kế tiếp, La Phong.

Tổng giáo quan tùy ý đưa chứng minh thư thứ hai vào dụng cụ lướt qua. Nhìn nhìn thân phận và tin tức ghi chép, không khỏi kinh ngạc nói:

– Ủa, 18 tuổi? Lão Giang, đây là người của khu Nghi An, lúc nào lại xuất hiện một tiểu tử có thiên phú như vậy à?

– Ha ha.

Giáo quan Giang Niên bên cạnh không khỏi cười đắc ý rất thoải mái.

– Có thực lực hay không vẫn còn chưa nói được.

Bên cạnh trong số hơn mười vũ giả, một lão giả rất mập mạp cười chế nhạo nói:

– Không biết chừng tới lúc gặp việc, lại không có thực lực gì.

Giáo quan Giang Niên liếc mắt:

– Sao, đố kỵ à? Khu Bắc Bưu các ngươi không có thiên tài như vậy đâu. La Phong, cho bọn chúng thấy thực lực học viên khu Nghi An ta đi.

– Dạ, giáo quan.

La Phong tiến lên một bước, đáp vang, rồi sau đó đi về phía máy kiểm tra lực quyền.

—– o O o —–

Đọc truyện chữ Full