DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hắc Ám
Chương 187: Cướp miếng ăn từ miệng hổ

Nhìn tư thế từ từ quỳ xuống của Liễu Phi Tuyết, Đổng Ý Hành, Thẩm Thanh Vân và một đám cậu ấm nhếch môi cười lạnh lùng.

Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên khuôn mặt bọn họ chợt cứng lại.

Huỳnh Nhân nhẹ nhàng đá một cái ghế. Cái ghế bay đến phía sau Liễu Phi Tuyết một cách chuẩn xác.

Đầu gối của Liễu Phi Tuyết gập lại đặt mông ngồi lên ghế.

Khoảnh khắc đó chính bản thân cô cũng sửng sốt, kinh ngạc cúi đầu nhìn cảnh tượng này.

Sắc mặt của Đổng Ý Hành tối sầm lại, trong mắt hiện lên vẻ hung dữ, căm tức nhìn Liễu Phi Tuyết.

“Bảo cô quỳ mà cô lại dám ngồi, chẳng lẽ không sợ tôi công bố video ra ngoài sao?”

Liễu Phi Tuyết quay đầu nhìn Huỳnh Nhân với đôi mắt ửng đỏ.

Huỳnh Nhân cho cô ánh mắt ý bảo cô yên tâm, sau đó từ từ đứng lên, sải bước đi về phía Đổng Ý Hành.

Cộp. Cộp. Cộp.

Trong phòng bao yên tĩnh vang dội tiếng bước chân nặng nề nhưng rất có nhịp điệu của Huỳnh Nhân.

Huỳnh Nhân đưa mắt nhìn tất cả mọi người với vẻ mặt không cảm xúc, cuối cùng nhìn chằm chằm Đổng Ý Hành, trong mắt mang theo sát ý lạnh lùng.

Trước tiên không quan tâm làm thế nào Đổng Ý Hành có được đoạn video này, chỉ với hành động dùng video uy hϊếp Liễu Phi Tuyết, ép cô làm theo ý anh ta là cũng đủ khiến anh ta chết hàng ngàn hàng vạn lần.

Đổng Ý Hành không hề sợ hãi, thậm chí khóe miệng còn hơi cong lên, cười lạnh nhìn Huỳnh Nhân.

“Huỳnh Nhân, tao biết mày không phải người bình thường, ngay cả Thiều Hải Hà cũng thảm bại trong tay mày, nhưng mày thực sự có thể vứt bỏ cô Liễu mà không quan tâm sao?”

Anh ta vừa nói ra lời này, Thẩm Thanh Vân và mấy cậu ấm vốn đang vui trên nỗi đau của người khác lập tức im bặt ngừng cười, ánh mắt nhìn Huỳnh Nhân tràn ngập vẻ khϊếp sợ.

Thiều Hải Hà, Đổng Ý Hành, Thẩm Thanh Vân và tên quái thai nhà họ Nhan được gọi là ‘tứ thiếu Minh Châu’, nhưng gần đây lại không có tin tức của Thiều Hải Hà.

Không ngờ anh ta lại chịu thiệt trên tay Huỳnh Nhân.

Huỳnh Nhân trầm mặc, nhưng đôi mắt thâm sâu vẫn nhìn chằm chằm Đổng Ý Hành.

Đổng Ý Hành cười ha hả nói tiếp.

“Mày đừng quên, năm năm trước mày đã bạo hành cô Liễu, kẻ làm tổn thương cô ta chính là mày. Mặc kệ sau này mày làm cái gì để bù đắp cho cô ta thì cũng không thể xóa đi sự thật này. Nếu đã làm rồi thì tại sao không dám thừa nhận? Tao chỉ đang giúp chúng mày công khai mà thôi.”

Liễu Phi Tuyết ngồi trên ghế, cả người run rẩy.

Ngoài cửa sổ sấm chớp đùng đùng, gió bão đan xen, nhưng trong lòng còn lạnh lẽo hơn nhiều.

Huỳnh Nhân nhẹ nhàng vỗ vai Liễu Phi Tuyết đang lo lắng không yên, vừa nhìn Đổng Ý Hành với vẻ mặt không cảm xúc, trong con ngươi đen thẫm hiện lên sát ý u ám, anh lạnh giọng nói.

“Chẳng lẽ mày nghĩ rằng chỉ dựa vào video này là có thể khiến chúng tao phải nghe theo mày?”

Khi Đổng Ý Hành gửi video đi, Huỳnh Nhân cũng không ngờ tình hình lại nghiêm trọng đến mức này. Nhưng khϊếp sợ thì khϊếp sợ, anh lại khôi phục vẻ bình tĩnh.

Nếu chút việc nhỏ này có thể khiến anh hoảng loạn thì quá coi thường Long Chủ Nam Quốc rồi.

“Đây là điểm yếu của chúng mày.”

Đổng Ý Hành cười lạnh nói.

“Bây giờ chúng mày không có con át chủ bài nào đề bàn điều kiện với tao. Chỉ có quỳ xuống cầu xin tao thì mới có một con đường sống.”

Trong mắt anh ta, Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết chẳng qua chỉ như nước ấm luộc ếch, hầm chín chỉ còn là vấn đề thời gian.

Thẩm Thanh Vân và đám cậu ấm khác cũng cười lạnh.

Hiện giờ Liễu Phi Tuyết cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, nhưng đôi mắt vẫn đỏ bừng.

“Ai đưa anh video này?”

Cô không tin năm năm trước Đổng Ý Hành có mặt ở hiện trường lúc đó và quay lại được, chỉ có thể là người khác quay video sau đó gửi cho anh ta.

Đổng Ý Hành cười lạnh một tiếng, ra lệnh nói.

“Ai đưa cho tôi còn quan trọng không? Bây giờ cô phải giao dự án xây dựng thành phố cho nhà họ Đổng tôi ngay.”

Anh ta dùng video dơ bẩn năm năm trước để uy hϊếp Liễu Phi Tuyết, Liễu Phi Tuyết lại không còn cách nào, chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Huỳnh Nhân.

Lúc này, cô gửi gắm tất cả hy vọng vào Huỳnh Nhân.

Huỳnh Nhân nhìn chằm chằm Đổng Ý Hành một cái.

“Cho mày hai lựa chọn, lập tức xóa video gốc và nói cho tao biết là ai đã gửi video cho mày, nếu không, chết.”

Giọng của anh tràn đầy sát ý mãnh liệt, lạnh đến tận xương cốt, nhiệt độ trong phòng bao cũng bị hạ xuống mấy độ.

Trong ánh mắt của Đổng Ý Hành, Thẩm Thanh Vân và đám cậu ấm thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, thích thú nói.

“Một tên phế vật bị đuổi ra khỏi nhà họ Liễu chỉ có thể dựa vào Liễu Phi Tuyết sinh sống như mày, lấy bản lĩnh gì mà nói lời này?”

Thẩm Thanh Vân cũng nhìn về phía Liễu Phi Tuyết, nói.

“Cô Liễu, khuyên cô vẫn nên thuận theo chúng tôi đi, mấy người chúng tôi đại diện cho quyền lực đỉnh cao ở Minh Châu, muốn khiến các người trắng tay cũng chỉ là chuyện mấy cuộc điện thoại.”

Đám cậu ấm có mặt ở đây không một ai coi lời của Huỳnh Nhân ra gì, thái độ vô cùng ngạo mạn.

Mà ánh mắt của Huỳnh Nhân từng chút trở nên lạnh lẽo, hoàn toàn mất đi kiên nhẫn.

Đúng thế, Đổng Ý Hành và Thẩm Thanh Vân cầm đầu đám cậu ấm đại diện cho quyền lực đỉnh cao ở Minh Châu, riêng hào môn đã có hai nhà.

Nhưng như vậy vẫn không thể khiến Huỳnh Nhân coi trọng.

Nhà họ Thiều diệt vong thế nào, nhà họ Đổng, nhà họ Thẩm cũng sẽ tiếp bước như thế.

Sắc mặt Liễu Phi Tuyết tái xanh, cô tức giận đến cực điểm.

Tuy rằng tập đoàn Lệ Tinh là doanh nghiệp hàng đầu Minh Châu, nhưng dù sao vẫn đang trong quá trình phát triển, còn rất nhỏ yếu. Nếu như công ty của nhà họ Đổng và nhà họ Thẩm có ý đồ đối phó với tập đoàn Lệ Tinh thì đúng là dễ như trở bàn tay.

“Bây giờ biết sợ rồi chứ?”

Thấy Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết đều không nói gì, Đổng Ý Hành cười càng hung tợn, dừng lại một chút anh ta tiếp tục nói.

“Cô Liễu, tôi và cô tính một món nợ. Giao dự án xây dựng thành phố ra đây, đương nhiên tôi sẽ xóa video, cô còn có được tình hữu nghị với nhà họ Đổng, tội gì không vui vẻ mà làm? Nhưng nếu cô từ chối tôi, thứ đang chờ đợi cô sẽ là thân bại danh liệt, lưu lạc đầu đường – ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết nên lựa chọn thế nào, chắc không phải cô Liễu không biết đó chứ?”

Nhìn Đổng Ý Hành như kiểu nắm chắc phần thắng, Huỳnh Nhân lắc đầu, đột nhiên mất hứng đàm phán với anh ta, trực tiếp gọi điện cho La Bố.

Đổng Ý Hành, Thẩm Thanh Vân và đám cậu ấm cũng không ngăn cản, chỉ mỉm cười nhìn Huỳnh Nhân gọi điện thoại. Bọn họ muốn biết một tên phế vật bị đuổi ra khỏi nhà có thể mời được ‘nhân vật lớn’ gì đây.

Nhưng điện thoại còn chưa kết nối, bên ngoài phòng bao đã vang lên tiếng giày cao gót đập xuống sàn nhà.

Cộp cộp cộp…

Bước chân nhanh nhẹn nhưng trầm ồn vững vàng, không khó đoán ra đó là một người phụ nữ mạnh mẽ, quyết đoán và có thủ đoạn.

Két…

Ngay sau đó cửa của phòng bao bị đẩy ra.

Một người phụ nữ mặc sườn xám cổ điển bó sát người màu tím sải bước đi vào.

Mái tóc dài thả xuống bờ vai, ánh mắt sắc sảo, toàn thân toát ra khí thế mạnh mẽ, nhìn tất cả mọi người trong phòng một lượt.

Khi người phụ nữ này đi vào, khuôn mặt của Đổng Ý Hành, Thẩm Thanh Vân và đám cậu ấm đều biến sắc rõ rệt.

“Thiều Gia Nguyệt?”

Huỳnh Nhân cũng hơi kinh ngạc nhìn Thiều Gia Nguyệt đột nhiên xuất hiện, sau đó tắt điện thoại.

“Các vị, dự án xây dựng thành phố của tập đoàn Lệ Tinh là tôi vừa ý trước, hy vọng các vị nể mặt tôi.”

Đôi mắt đẹp của Thiều Gia Nguyệt nhìn khắp mọi người, cười như không cười nói.

“Đừng cướp miếng ăn từ miệng hổ.”

Đọc truyện chữ Full