DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hắc Ám
Chương 120: Có được vinh dự này không

Khi Lê Nguyệt Thiền thốt ra những lời này, Huỳnh Nhân ngây người một chút.

Không chỉ có Huỳnh Nhân không hiểu ra sao, tất cả mọi người ở đây đều sợ đến ngây người.

Giám đốc Lê luôn luôn dịu dàng vậy mà cũng sẽ nói ra những lời như vậy?

Liễu Cảnh Nhiên càng nhìn càng như bị choáng váng, ánh mắt trở nên mơ hồ, liên tục đảo qua giữa hai người Huỳnh Nhân và Lê Nguyệt Thiền.

Bọn họ… quen biết?

Hai mắt Lê Nguyệt Thiền chứa đầy sự mong chờ, nhìn chằm chằm vào Huỳnh Nhân, rất hy vọng anh có thể gật đầu.

Nhưng mà, sự kinh ngạc trong máte Huỳnh Nhân chỉ chợt lóe rồi biến mất, đứng lên khỏi ghế.

“Cô Lê, mong cô tự trọng.”

“A, xin lỗi anh, là tôi quá kích động rồi.”

Lúc này Lê Nguyệt Thiền mới ý thức được hành vi quá khích của mình, vội vàng buông tay Huỳnh Nhân ra, lùi về sau một bước, khuôn mặt đỏ bừng.

Nhóm giám đốc ở đây nhìn thấy Huỳnh Nhân đứng lên khỏi chỗ ngồi bằng vàng của chủ nhân tòa nhà, nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng là, bọn họ cũng không có cách nào đuổi Huỳnh Nhân đi nữa, ai cũng thấy được, thái độ của giám đốc Lê với tên kia không bình thường.

Huỳnh Nhân nhìn Lê Nguyệt Thiền, chậm rãi nói.

“Cô Lê, chúng ta tính ra mới gặp mặt nhau có hai lần, sao cô có thể hỏi tôi chuyện này được?”

Lê Nguyệt Thiền lập tức bắt được trọng điểm, hỏi.

“Lần trước là khi nào?”

“Ở công ty giải trí Huy hoàng.”

Huỳnh Nhân bình tĩnh nói.

“Lần đó, tôi và cô từng gặp thoáng qua.”

Lê Nguyệt Thiền ngơ ngác nhìn Huỳnh Nhân, trong mắt có chút thất vọng, miễn cưỡng cười vui một tiếng.

“Hóa ra anh còn nhớ rõ.”

“Đương nhiên, trí nhớ của tôi không kém.”

Huỳnh Nhân mỉm cười nói.

“Hơn nữa, người phụ nữ xinh đẹp như cô Lê đây, liếc mắt một cái là có thể nhớ kỹ.”

Tuy rằng đang khén cô ấy nhưng Lê Nguyệt Thiền lại không vui vẻ nổi, bởi vì cô có thể nghe ra trong lời nói của Huỳnh Nhân một loại cảm giác xa cách.

“Xin lỗi anh, tôi nhận sai người.”

Cười xin lỗi với Huỳnh Nhân, Lê Nguyệt Thiền thất hồn lạc phách rời khỏi hội trường.

“Tôi đi toilet một chút.”

Lê Nguyệt Thiền đi rồi, bầu không khí ở hiện trường trở nên kì lạ không nói nên lời, tất cả mọi nhìn về phía Huỳnh Nhân bằng một ánh mắt quái lạ.

Từ thái độ của Lê Nguyệt Thiền với Huỳnh Nhân, cùng với cuộc nói chuyện của hai người, rất khó để xác định mối quan hệ giữa hai người là gì.

Liễu Cảnh Nhiên là người lấy lại tinh thần lại trước tiên, sắc mặt âm u biến hóa, rồi sau đó nhìn về phía Huỳnh Nhân.

“Coi như anh may mắn, nhưng chờ đến khi giám đốc Thiều và chủ nhân của tòa nhà đến đây, anh vẫn phải cút đi thôi!”

Huỳnh Nhân nhướng mày, đang định nói chuyện, cửa lại lần nữa mở ra.

Nhưng người bước vào không phải Lê Nguyệt Thiền, mà là Thiều Hải Hà và Văn Duy Thần.

Hai người đều mặc tây trang đeo giày da, dáng người cao lớn, tất cả các giám đốc ở đây đều ngay ngẩn, tinh thần phấn chấn lên.

“Anh Duy Thần, rốt cuộc anh cũng tới.”

Liễu Cảnh Nhiên trực tiếp đi đến bên cạnh Văn Duy Thần, tự nhiên ôm lấy cánh tay anh ta

Sau khi tiến vào Tân Giang Hội, Văn Duy Thần để cho cô đi vào hội trường, anh ta còn có chút việc muốn tâm sự với Thiều Hải Hà, cho nên Liễu Cảnh Nhiên mới đi một mình.

Mới qua thời gian ngắn như vậy mà cô ta đã nhớ nhung đến không xong.

“Rất cảm ơn các vị giám đốc trăm công nghìn việc đã bớt thời gian tham gia tiệc tối của họ Tống tôi đây, tôi vô cùng cảm kích.”

Sắc mặt Thiều Hải Hà hồng hào xung quanh hội trường, sau đó quay đầu nhìn về phía Văn Duy Thần.

“Ở chỗ này, còn phải giới thiệu với mọi người một vị khách quan trọng, chủ nhân của tòa nhà Quốc Tế, Văn Duy Thần, cậu Văn.”

Bộp bộp bộp.

Tất cả giám đốc ở đây đều dùng sức vỗ tay, ánh mắt nóng bỏng nhìn Văn Duy Thần.

Đây là chủ nhân của tòa nhà Quốc Tế, nắm trong tay rất nhiều quyền phụ trách hạng mục xây dựng thành phố, hóa ra còn trẻ tuổi như vậy.

Lập tức, tất cả mọi người dùng một ánh mắt kính trọng nhìn về phía Văn Duy Thần.

Văn Duy Thần rất muốn nhắc nhở Thiều Hải Hà quên thêm chữ ‘cũ’, nhưng nghĩ nếu Thiều Hải Hà muốn thay anh ta làm màu thì anh ta cũng vui lòng tiếp nhận, cười ha hả nói.

“Lần trước vội vàng, không kịp về tòa nhà Quốc Tế nhìn, nếu Hải Hà đã mở tiệc khoản đãi, vậy họ Văn tôi đây xin mượn hoa hiến phật, mời mọi người đêm nay phải chơi thỏa thích.”

“Nhất định rồi.”

“Cảm ơn giám đốc Thiều, giám đốc Văn!”

Nhóm giám đốc vội vàng cảm ơn.

Thiều Hải Hà và Văn Duy Thần nhìn nhau, gật đầu với nhau, bỗng nhiên thoáng nhìn qua, thấy Huỳnh Nhân đang giễu cợt nhìn bọn họ, lập tức thay đổi sắc mặt.

“Huỳnh Nhân, tại sao anh lại ở đây? Ai để anh tiến vào!”

Thiều Hải Hà vừa sợ vừa giận, thậm chí giống như chim sợ cành cong, lùi về sau một bước.

Phản ứng của Văn Duy Thần cũng giống như Liễu Cảnh Nhiên lúc vừa nhìn thấy Huỳnh Nhân, rõ ràng đã tận mắt chứng kiến anh bị quản lý đại sảnh ngăn cản, vậy giờ anh vào bằng cách nào?

Huỳnh Nhân cảm thấy buồn cười.

“Không phải anh mời tôi vào lại đây sao?”

“Tôi mời anh lúc nào?”

Vẻ mặt Thiều Hải Hà đen xì.

“Tôi mời các giám đốc tập đoàn của tòa nhà Quốc Tế, cùng với chủ nhân của tòa nhà, hai loại này anh ở trong loại nào?”

Liễu Cảnh Nhiên vui sướng khi thấy người gặp họa, nhìn Huỳnh Nhân, chủ nhân bữa tiệc tự mình đuổi đi, anh còn có mặt mũi gì để tiếp tục ở lại đây?

“Anh ấy là khách quý của tập đoàn Lệ Tinh chúng tôi, thêm một đôi đũa, giám đốc Thiều sẽ không để ý chứ?”

Vừa dứt lời, Lê Nguyệt Thiền lập tức đẩy cửa mà vào, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thiều Hải Hà.

“Giám đốc Lê?!”

Nhìn thấy người đi vào, sắc mặt Thiều Hải Hà có chút khó coi, ai mà không biết trong tập đoàn Lệ Tinh, Lê Nguyệt Thiền là người mà Liễu Phi Tuyết tin tưởng nhất, lời nói của cô ấy cũng như đại biểu cho hành động của Liễu Phi Tuyết.

Văn Duy Thần nhìn thấy Lê Nguyệt Thiền xong đôi mắt sáng ngời, sau đó ghét bỏ nhìn về phía Liễu Cảnh Nhiên bân cạnh một cái, so với Lê Nguyệt Thiền, cho dù là khuôn mặt, khí chất, hay là dáng người, Liễu Cảnh Nhiên đều kém xa.

Nếu bởi vì một Huỳnh Nhân mà đắc tội mỹ nhân, anh ta thật sự cảm thấy không đáng giá.

Vì thế, anh ta nhìn Thiều Hải Hà một cái.

Thiều Hải Hà lập tức hiểu ý, cũng không so đo gì nữa.

“Vậy được rồi, thêm một cái bát một đôi đũa mà thôi, còn có thể ăn khiến tôi thành nghèo được chắc?”

Liễu Cảnh Nhiên trợn tròn mắt, tức giận nhìn thoáng qua Văn Duy Thần.

“Tại sao không đuổi anh ta đi? Để lại chỗ này ảnh hưởng tâm trạng.”

“Cô câm miệng cho tôi!” Văn Duy Thần lập tức quát lớn một tiếng.

Không biết tại sao, từ sau khi nhìn thấy Lê Nguyệt Thiền, anh ta cảm thấy Liễu Cảnh Nhiên không còn ngon nữa.

Liễu Cảnh Nhiên hoảng sợ, hoàn toàn không hiểu tại sao vừa nãy Văn Duy Thần còn tốt đẹp lại lập tức không kiên nhẫn với cô ta như vậy, cũng không dám mở miệng nữa.

Đôi mắt hồ ly của Tôn Tuyết nhìn qua nhìn lại giữa Lê Nguyệt Thiền và Huỳnh Nhân, đột nhiên giống như hiểu ra gì đó, ngữ điệu quái lạ cười nói.

“Tôi nói này, giám đốc Lê không hổ là người mạnh nhất công ty về mảng xã giao, lúc này mới có bao lâu đã có thêm một người đàn ông quỳ gối dưới váy của cô rồi.”

Huỳnh Nhân nghe vậy, sát ý trong mắt chợt lóe rồi biến mất.

Những lời này không chỉ đang mắng Lê Nguyệt Thiền, còn mắng gộp cả anh.

Nếu đến giờ anh vẫn độc thân, anh sẽ không so đo làm gì, nhưng bây giờ anh đã có gia đình...

“Cô cũng là phó tổng của tập đoàn Lệ Tinh?” Anh lạnh lùng hỏi.

Tôn Tuyết không hiểu được ý trong lời nói của Huỳnh Nhân, lập tức kiêu ngạo nói. “Đúng vậy, tôi là phó tổng của tập đoàn Lệ Tinh, dưới một người, trên vạn người!”

“Phải không?”

Huỳnh Nhân không đổi sắc mặt, vẫn thản nhiên nói.

“Cô có nghĩ tới có một ngày nào đó, cô sẽ rơi từ vị trí phó tổng xuống nhân viên tầng chót của công ty?”

Lời nói này khiến sắc mặt Lê Nguyệt Thiền thay đổi, Tôn Tuyết không biết năng lực của Huỳnh Nhân, nhưng cô ấy lại loáng thoáng biết một ít.

Lần đó đi công ty giải trí Huy Hoàng đòi nợ, tuy công lao được tính về Lê Nguyệt Thiền, nhưng chỉ có cô biết rõ ràng, cô chỉ ở đó vẩy nước, có người đến trước cô đã đòi được tiền mượn nợ về.

Người kia, chính là Huỳnh Nhân.

“Có phải anh cho rằng, dựa vào Lê Nguyệt Thiền là có thể hoành hành ngang ngược?”

Vẻ mặt Tôn Tuyết châm chọc nhìn Huỳnh Nhân, nói.

“Cô ta và tôi đều là phó tổng, ai cũng không lớn hơn ai, muốn lấy Lê Nguyệt Thiền đè tôi, đợi kiếp sau đi!”

“Chúng ta đi.”

Lê Nguyệt Thiền cười xin lỗi với Huỳnh Nhân, đi đến trong góc của bữa tiệc.

Huỳnh Nhân ý tứ sâu xa nhìn Tôn Tuyết một cái, xem ra tập đoàn Lệ Tinh cũng không bền chắc như thép.

Nên rửa sạch một chút rồi…

Đi một mạch đến tận đây, đôi mắt thâm thúy của Huỳnh Nhân hiện lên sự sắc nhọn.

Lúc này, một người đàn ông có bộ dáng của nhân viên phục vụ đi đến trước mặt Thiều Hải Hà, cung kính nói.

“Ông chủ, vũ hội đã tổ chức xong, lúc nào cũng sẵn sàng di chuyển.”

“Tốt!”

Thiều Hải Hà cười to.

“Có rượu, sao có thể không có múa hát? Các vị giám đốc, mời di chuyển đến nơi tổ chức vũ hội.”

Dứt lời, đưa mọi người ở đây đi tới hội trường vũ hội.

Toàn bộ sắc màu của vũ hội lấy hoa hồng vàng làm chủ, có hoa tươi điểm xuyến, sa mỏng che khuất, trong góc còn có một ít nhân viên đang diễn tấu đàn cello.

Thiều Hải Hà nhạn tay lẹ mắt, đi đến trước mặt Tôn Tuyết, khom lưng 75 độ.

“Cô Tôn, tôi có thể mời cô nhảy một điệu được không?”

“Đương nhiên.”

Tôn Tuyết vui vẻ chấp nhận, rồi sau đó đắc ý nhìn Lê Nguyệt Thiền một cái.

Trong khúc nhạc dạo du dương, Tôn Tuyết và Thiều Hải Hà ôm nhau, bước từng bước ưu nhã, nhảy lên điệu khiêu vũ hữu nghị.

Liễu Cảnh Nhiên hâm mộ nhìn bọn họ, rồi sau đó nghĩ tới cái gì, chờ mong đợi Văn Duy Thần mời.

Nhưng mà cô ta đợi một lúc lâu cũng chưa được Văn Duy Thần mời.

Ngẩng đầu nhìn lại phát hiện, không biết Văn Duy Thần từ khi nào đã buông tay cô ta ra, hai mắt anh ta đang nóng bỏng nhìn về phía Lê Nguyệt Thiền.

Liễu Cảnh Nhiên lập túce cảm giác được nguy cơ, cô ta chủ động nắm lấy tay của Văn Duy Thần.

“Anh Duy Thần, em có thể nhảy cùng anh một điệu không...”

“Tránh ra.”

Văn Duy Thần lại hất tay Liễu Cảnh Nhiên ra, lạnh lùng nói.

“Tôi không muốn khiêu vũ với cô.”

“Anh Duy Thần, anh nói cái gì vậy?”

Liễu Cảnh Nhiên ngơ ra, không thể chấp nhận sự thật trước mắt.

Trong ánh mắt dại ra của Liễu Cảnh Nhiên, Văn Duy Thần nhanh chóng đi đến bên cạnh Lê Nguyệt Thiền, thân sĩ vươn tay với cô ấy, mỉm cười nói.

“Cô Lê, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã bị vẻ đẹp và khí chất của cô hấp dẫn, nếu không chê, cô có thể đồng ý nhảy cùng tôi một điệu được không?”

Lời này anh ta nói ra rất tự tin, anh ta đến từ nhà họ Văn ở Giang Chiết, là hào môn thế gia, phụ nữ muốn nhảy cùng anh ta một điệu có thể xếp hàng dài từ Nam ra Bắc, Lê Nguyệt Thiền này chắc chắn cũng sẽ là vật trong bàn tay anh ta thôi...

“Xin lỗi, tôi chê.”

Nhưng mà, lời nói bình tĩnh hoàn toàn bóp chết ảo tưởng của anh ta.

Lê Nguyệt Thiền thản nhiên nhìn anh ta một cái, ánh mắt không khác gì đang nhìn rác rưởi, lạnh nhạt đến cực đọ.

Ầm.

Văn Duy Thần lập tức ngây dại, không thể tin nổi nhìn Lê Nguyệt Thiền.

Chỉ thấy cô bước từng bước ưu nhã, bộ lễ phục dạ hội màu trắng kéo lê trên mặt đất, đi tới trước mặt Huỳnh Nhân đang bình tĩnh ngồi ở trong góc, chậm rãi vươn một bàn tay ra, dịu dàng cười nói.

“Anh Huỳnh, có được vinh dự nhảy cùng anh một điệu nhảy hay không?”

Đọc truyện chữ Full