DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản
Chương 96: Hắc ma lôi hoàng

...

Mạc Phàm song sắc đồng tử, ánh mắt ác liệt, trên người có nhiều luồng ánh sáng tối, nhưng không có tan ra, ánh sáng màu hồng huyết cuộn thành tông thể, ánh sáng đen nhạt lôi chớp thành điểm nhấn, dãn tới mỗi vị trí thân thể của hắn, dần dần hình thành một cái chiến bào màu đỏ sậm ma linh!!

Tại quá khứ lôi kỹ năng siêu nhiên lực của hắn khác biệt, không thể điều khiển được sấm chớp thành phục trang vũ khí như Chúc Mông, nhưng hiện tại bất đồng, song hồn lôi đỉnh cấp phản ứng, đặc biệt Luyện Ngục Ma Lôi vô định biến hóa, phát sinh ý niệm tương đồng từ thần khí Hồng Ma Hữu Kiếm, để Mạc Phàm chân thực giống như Lôi thần thiên tử vậy.

Khía cạnh khác, dưới bát hồn thiên địa phụ trợ, tự nhiên cái quy tắc hồn thể một người không thể chịu đựng nổi song hồn chủng nhất hệ cũng bị hắn phá đi dễ dàng!

Một bên khác Băng Ngưu thú vương cảm nhận được cỗ thần thánh biến hóa bên Mạc Phàm phát sinh, bất an mãnh liệt xuất hiện tại nó ở trong lòng, không khí chung quanh phảng phất tại này một cái chớp mắt đều trở nên đặc dính. Mỗi một hồi hô hấp sấm chớp điên cuồng trước mắt, không hề nghi ngờ, đều là loại kinh khủng diệt thế.

Chỉ là khoảng cách như vậy liên tục kéo dài ra rất xa, ít nhất hơn ngàn dặm phi hành rồi, nó muốn lấy đà công kích tới Mạc Phàm vị trí để phủ đầu đều không có khả năng, miễn cưỡng đành phải dốc hết sức lực phòng thủ qua đợt này, tìm đến cơ hội phản kích.

"Nếm thử!"

Mạc Phàm hét lên một tiếng, trên tay mạnh mẽ vung Hồng Ma Hữu Kiếm lên cao, một cái viễn cổ thượng nguyệt giữa đêm đen hình thành, đồng thời trùng trùng nhất kích từ không trung chém xuống.

Một đạo cực kỳ cường hãn sấm sét từ địa ngục bộc phát, nhưng lại trên trời cao giáng lâm, dẫn động lấy thiên địa khoảng cách làm thước đo lường, khủng bố nhát chém miên man cắt ngang Côn Lôn Thánh địa, đem tử vong thiểm điện ma quỷ điên cuồng xé rách tầng khí quyển mà nó đi qua, nhắm hướng thân thể của Băng ngưu thú vương mà oanh tạc lao tới.

Bạo Quân Hoàng Lôi và Luyện Ngục Ma Lôi kết hợp làm một, khiến cho uy lực nhất thời tăng lên vô cùng khủng bố, lôi đình sắc thái của cả hai hồn chủng tạo thành thánh kiếp Hắc Ma Lôi Hoàng ngưng tụ trên thanh thần khí màu đen đỏ khổng lồ kia, nó vẫn không ngừng hấp thụ, khuếch trương uy lực ra xung quanh.

Là Hồng Ma Bổ Thiên!!!

Hồng huyết thiểm điện không ngừng chớp nổ phía cao cao trên thiên không ánh xuống, để cho toàn bộ bầu trời Côn Lôn đã bị hắc quang, huyết quang hoàn toàn thôn phệ, nuốt chửng mất rồi. Dù cho đêm tối là một màu đen vô tận, vạn nhất lúc này cũng mờ mịt đi rất nhiều, hóa thành hồi huyết tử lây lan, vô cùng quỷ dị, vô cùng âm u, hắc ám.

Mà Đế vương cấp bậc, tốc độ phản xạ của Băng ngưu thú cũng tính là rất kinh người, nó dường như nhận ra lực lượng đang chém xuống là cỡ nào kinh khủng, vội vội vàng vàng bộc phát man lực né tránh sang một bên.

May mắn cho nó, đây là lần đầu tiên Mạc Phàm thử nghiệm sử dụng thần khí Luyện ngục, hắn cũng là sai sót vung kiếm chưa được hoàn chỉnh, trên góc độ canh lực, thời gian và hô hấp bàn luận, thì chắc chắn đó là một nhát kiếm lệch pha.

“Đông!! Đông!! Đông!!”

Âm thanh ừng ực nuốt chửng phát sinh, nó ngọt lịm một đường kẽ như dao lam cắt xuống vậy, dù cho thiểm điện cỡ nào chớp giật đùng đùng, vẫn không phát sinh bất cứ cái gì oanh oanh chấn động.

Đạo hắc huyết tử lôi kia vừa đánh xuống, mặc dù không có đánh trúng thân thể của Băng Ngưu Thú Vương, nhưng một cảnh tượng kinh thế hãi tục bày ra trước mắt. Trong phạm vi khu vực bị đạo Hoàng Ma Lôi Ngục vừa chém xuống, một mảng mênh mông Côn Lôn đại địa băng tuyết không có dấu hiệu nào biến mất đi, chỉ còn lại một mảnh không gian tối tăm cùng trống rỗng, mà bên trong tự nhiên ầm ầm cái thanh âm dư lại của một đám lít nha lít nhít song lôi chớp giật!

Đò là kích thức thứ hai của Hồng Ma Hữu Kiếm, cũng không phải phụ hiệu nào cả.

“Thiên quân lôi hình!” Mạc Phàm phun ra bốn chữ này.

Xung quanh không gian tối tăm đó lại kéo theo sau một đạo khí tràng vô cùng khủng khiếp, sóng xung kích như một hồi bạo quân bùng nổ, phát ra một cỗ lôi lực lượng rung thiên chấn địa, bỗng nhiên hóa thành trường thương, bỗng nhiên hóa thành cự chùy, bỗng nhiên lượn vòng thành một cái cực lớn vòng xoáy, bỗng nhiên giống như vạn quân đầu Cự xà to lớn từ Hắc Ma Lôi tai cấu thành.

“Hống hống hống ~~~~”

“Oành oành oành ~~~~”

Băng ngưu thú vương mặc dù trực tiếp tránh thoát một đạo lôi kiếm huỷ diệt, nhưng lập tức cũng bị dư uy thiên quân thiên khí vạn binh của lôi ngục bủa nhào tới cào cắn, xé toạt từng mô tuyến ra.

Lại nói thân thể to lớn kia tuy cường thịnh khổng lồ, nhưng Trạm chân không đen nghịt của Hồng Ma Hữu Kiếm để lại, nhất định cũng vô tận kéo dài, tuyệt đối là sóng biển tử vong tràn vào toàn bộ thân thể Băng Ngưu thú vương, oanh kích dữ dội, đánh bay nó đi một quãng xa, thân thể khổng lồ văng vào đến tận bên kia mấy rặng bình nguyên dãy núi mới chịu dừng lại.

Lôi ti lôi đình, vạn quân thiên lôi triệt để phô triển thần uy, cứ việc loại này không trực tiếp cuồng bạo như nhát chém bổ thiên ban nãy, cứ việc không thể xuyên qua, cắt đôi cơ thể vị đế vương hung thú. Nhưng nếu đơn thuần chỉ mang đến cho nó loại dày vò thống khổ nhất, nhất định sẽ mỹ mãn thành công.

Tại cánh sâm lâm trên cơ thể Băng Ngưu thú, bao quát rặng đồi, thung lũng cũng bị đoàn Cự Xà thiểm điện oanh tác, vét cho tan nát, nhìn qua chỉ còn lại một mảnh hoang toàn thương tổn, giống như đầu trâu trụi lông vậy, vô cùng chật vật…

Quan Ngư lúc này đang đứng từ xa quan sát trận chiến, nhìn thấy một màn chấn động này, đôi mắt hắn đồng dạng trừng lớn như muốn rớt ra ngoài, cằm cũng không tự chủ được muốn rơi xuống đất!

Cái này... đây thật sự là ma pháp sao?

Nhân loại ma pháp từ khi nào đã đạt tới thành tựu cường hãn này.

Hắn hôm nay có lẽ là một ngày dài nhất cuộc đời cho đến giờ, sẽ không còn đối với Mạc Phàm bất cứ cái gì dị nghị, từ cái chết của Nam Giác cho đến thực lực khủng bố đang nghiền ép cả Đế vương mạnh mẽ... Quan Ngư không cần thiết phải tiếp thu nữa rồi.

Trong lòng hắn rưng rưng lên một tâm trạng mong chờ, hắn siết bàn tay lại, mong chờ cái giây phút Mạc Phàm kết liễu cái kẻ giết đi đồng đội của bọn hắn…

“Ma…năng, không phải nhân loại ma pháp cần ma năng thi triển thay, ngươi… ngươi làm sao không mất đi chút nào ma năng?” Băng Ngưu Thú vương hai hốc mắt như sơn động lóe lên, nhận ra điều quỷ dị trên cơ thể Mạc Phàm.

Nhìn thấy cái này tình cảnh cuồng ngưu hoảng loạn, Mạc Phàm vẫn là cười gằn, thanh cự kiếm trên tay được thu liễm trở lại, cũng không có tiếp tục chém xuống làm gì, chỉ là tầng tầng phơi bày cái hình hài la sát Tà Thần, ở đó yên vị, không có tắt đi một chút nào khí thế lực lượng.

Bao quát cả hắn khổng lồ cơ thể, cùng Côn Lôn huyết mạch ngàn năm như vậy chiến đấu bên trong cũng sẽ không ngừng kiệt quệ lực lượng. Thế nhưng cái nhân loại kia lại mỗi lúc mỗi tung ra sát chiêu rất nhiều thuần chất ma năng mà vẫn hiên ngang không suy giảm. Làm sao nó lại không kinh ngạc đây.

“Yêu thú các ngươi tự cho luôn nằm trên nhân loại, đặt cái nền móng vững chãi ép bọn ta phải tin rằng nó là đúng. Nay ta thực bất quá muốn làm ngược lại.” Mạc Phàm nói, hắn không có trực tiếp trả lời câu hỏi Băng Ngưu.

“Gầm gầm gầm ~~~”

Bị coi thường, đế vương Côn Lôn đột ngột phì phà hơi thở nóng như nhiệt hỏa, bật to lớn thân thể chồm dậy muốn lao đến tấn công Mạc Phàm.

Nhưng đúng lúc này, tự nhiên phát sinh kỳ dị lạ thường, tính từ mũi chân đấu thú, cho đến toàn bộ nhóm cơ, tuyến bắp trên khổng lồ thảm sinh thái Băng Ngưu thú vương, không biết vì lý do gì mọc ra vô số nhóm hoa lá màu trắng, trong suốt như thủy tinh, mang đến một mảnh hương tinh khiết cắm sâu vào nội phủ bên trong cơ thể, tầng tầng hình thành ra đại nguyên sinh thủy ngân nở rộ.

Thủy ngân cùng bạch tố hòa lẫn trên từng tán hoa, có mượt mà, có trong suốt, cũng có loại hào quang màu trắng trổ nở, triệt để cái cảm giác thanh dịu theo ngọn gió cuốn đi.

Bạch ngân cấm giới!!

Đúng vậy, là bạch ngân nở rộ. Bạch ngân thuộc giống thực vật, ở Anpơ núi cao lạnh lẽo phát triển, nhưng tại Côn Lôn xứ người, dù cho dằng dặc xa cách nửa cái bán cầu đi chăng nữa, đồng dạng thời tiết phi thường tuyết phủ quanh năm, Bạch ngân hiển nhiên cũng trở nên cực thịnh.

Thân thể Băng Ngưu thú vương là thảm địa băng sinh lạnh lẽo, nhất thời trở thành địa phương tuyệt vời phát triển đối với Bạch ngân. Mà nói rộng ra một tí, tự nhiên từ lúc đặt chân lên Côn Lôn thánh sơn lạnh lẽo này, toàn bộ tuyến thảm sinh thái đã đồng lòng cộng hưởng với Bạch Ngân mất rồi.

Lĩnh vực nở rộ trên một diện tích khủng bộ như vậy, Mạc Phàm thân thể hoàn toàn đắm chìm vào loại cực kỳ nhu hòa tinh khiết này truyền đến, nhẹ nhàng phiêu đãng. Đối với trạng thái cơ thể được nhận tinh hoa từ bạch ngân đưa đến, dĩ nhiên cũng rơi vào toàn thịnh mĩ mãn, ma pháp tự nhiên cũng được chúc phúc thêm hai thành lực lượng.

Vậy nên, từ lúc giao chiến đến giờ, Băng Ngưu thú vương càng lúc càng bị hấp thụ đi nhiều chất dinh dưỡng, trong khi phát sinh chuyển trọn vẹn cho Mạc Phàm sử dụng. Hay nói rõ ràng hơn, ngay từ đầu vị đế vương Côn Lôn này giống như đã lựa chọn sai địa hình, đánh nhầm trên sân nhà Mạc Phàm.

Lúc này nhìn thấy cơ thể mình giống như bị tầng tầng Bạch ngân kia ký sinh, không ngừng bị thôn phệ ảnh hưởng, Băng Ngưu thú vương tâm thái nhanh chóng chuyển sang hoảng loạn. Nó tựa hồ nhận ra chênh lệch lực lượng rồi.

Quay đầu…

Nhất định phải quay đầu lại, phải bỏ chạy…

Chỉ cần có thể tránh thoát một kiếp này, nó đã ngửi được hơi thở lãnh chúa yêu thú. Nàng đã thức giấc rồi, nếu chạy đi tìm nàng, nhất định tên nhân loại này không có khả năng sống sót. Đế vương chung quy vẫn là đế vương, chạy trốn kỹ năng vẫn là bá đạo không thua kém tiến công năng lực, chỉ cần nó muốn thì hầu như chẳng có bất kỳ pháp sư cường đại nào trên thế giới có thể ngăn cản.

Rục rịch chuyển đầu, cả một thềm lục địa đột nhiên quay ngoắt ngược lại, dự định lao đầu thẳng tắp về Kỳ Liên Sơn phương hướng.

Cái thân ảnh cục mịch nặng nề này của Băng Ngưu quay lưng lại tìm cách trốn đi khiến Mạc Phàm đứng ngây ra đó nhưng không khỏi phì cười.

Chạy sao…!?

Lôi của ta không sợ nhất chính là bỏ chạy!!!

"Bạo Quân chế tài!"

Rõ ràng Lôi ngục kia đã sở hữu thuộc tính của Bạo Quân Hoang Lôi, dư uy lúc nãy đã để lại trên người Băng Ngưu Thú Vương lôi điện ấn ký, hắn có thể tiếp tục sử dụng một tầng phụ hiệu của Hoàng quân ma lôi đấy.

Tầng thứ nhất phụ hiệu, bạo quân chế tài!

Tại quá khứ so sánh với trung giai ma pháp đều hoàn toàn bất đồng, theo thời gian thăng hoa phát triển, Mạc Phàm sở hữu hai cái đại hồn lôi trân quý nhất, lại tương thích đồng bộ, liền chóng cường hóa lên loại này phụ hiệu.

Hắc ma lôi hoàng của Mạc Phàm nhất định không kém hơn bất cứ cái nào thiên chủng tồn tại, lại sở hữu Thần ấn tán dương chúc phúc, Bạch ngân chúc phúc, Hắc ám chúc phúc…mạnh mẽ ở Tà Thần cảnh giới so ra, cũng gọi là đỉnh nhất cấm chú phóng thích lực lượng đi.

Ấn ký sấm sét trên thân thể Băng ngưu thú vương đột ngột sáng lên, phá thể mà ra, hóa thành những đạo sấm sét thuần túy, len lỏi trong từng nhánh Bạch Ngân, nương theo phiến lá cuốn quân quanh chằn chịt khắp cơ thể to lớn kia. Trong lúc nhất thời, Bạch Ngân trong suốt mồn một nổi lên hai tuyến gân điện tai, một luồng huyết sẫm, một luồng hắc thương, để cho cả tổng thể hóa thành hồi hơi thở lôi chớp thiên biến vạn hóa, cuối cùng hóa thành vô số từ vong quần sáng quay chung quanh tại Băng Ngưu bản thân, triệt triệt giữ chặt nó lại lơ lửng ở thiên không chân trời.

Luyện ngục ma lôi vốn sở hữu thôn phệ lôi nguyên tố cực kỳ mạnh mẽ, ăn sâu vào Bạch ngân đồng dạng muốn chuyển hóa tinh hoa nhật nguyệt thành chất dinh dưỡng. Mà ở cái khía cạnh này, tự nhiên Thần phú Mạc Phàm triệt để phát huy ra cảnh giới!

“Roẹt roẹt roẹt roẹt ~~~~”

Trên mấy trăm dặm mô tuyến Băng Ngưu thú vương, dù cho bản thân hung thú đế vương là cực hạn thổ tính cùng băng tính, nhưng hết thảy tinh hoa đều như cũ chuyển hóa theo Bạch Ngân trở thành Lôi nguyên tố, lôi nguyên tố hình thành dĩ nhiên đều bị Luyện Ngục Ma Lôi thôn phệ.

Côn Lôn thiên địa bỗng chốc xuất hiện một cái kén dung lôi to tướng giữa trời, không ngừng thôn phệ lấy vị Côn Lôn đế vương bên trong.

Tại đó, những lôi bố này điên cuồng xuyên qua lớp vảy giáp bảo vệ của Ngưu vương, oanh kích, công phá vào bên trong nội tạng, huyết dịch khiến nó điên cuồng co giật trong thống khổ, trong lúc nhất thời nó đã bị tê liệt hoàn toàn.

Mặc dù uy lực không có tích tụ đến mức nhất lôi tất sát, có khả năng bổ đôi Hung Thú ra làm hai, nhưng trước sự công kích điên cuồng dồn dập của Bạo quân chế tài cùng Bạch ngân đan xen, vô luận con Băng ngưu thú vương này lớp vảy có dày bao nhiêu đi nữa, có cứng đến đâu chăng nữa, lúc này chỉ có thể nhìn thấy trong ánh mắt nó hoàn toàn lộ ra sợ hãi cùng kinh hoàng tột độ, cái khí thế cao cao tại thượng coi trời bằng vung như lúc ban đầu cũng đã biến mất, trái lại chỉ có mấy phần la hét thất thanh, khiến mọi sinh vật đều run mình cầm cập.

“Hống hống hống ~~~~~”

Thân thể khổng lồ của nó kịch liệt giãy dụa, va vào hết ngọn đồi này đến thung lúc kia bình nguyên, nhưng lúc này xung quanh nó đã biến thành một cái lôi đầm luyện ngục, hàng loạt hắc ma lôi đang xâu xé, chui sâu vào bên trong lục phủ ngũ tạng cùng xương cốt huyết mạch, từng lớp da thịt của nó bong vỡ ra, huyết dịch chảy xuống cũng bị những tia sét thiêu đốt tan thành khí thể, mang đến một màn thẩm quyết tra tấn vô cùng kinh sợ, lớp vảy cứng rắn như kim cương bất hoại lúc này cũng đã rơi rụng rách nát đến toàn bộ.

Sinh mệnh dai dẳng đến đâu, dù cho là đế vương đi chăng nữa, cũng phải có điểm dừng. Mà tại Ngưu vương lúc này, hết thảy thống khổ cùng cực cảm thấy được sự sống đã và đang từng khắc chậm chạp trôi dần về cuối...

"Lần này ngươi có thể chết được rồi!!"

Hắn đối với Băng Ngưu thú vương là không có nửa điểm thủ hạ lưu tình, tay phải cầm lấy Lôi Ngục Ma Kiếm giơ lên, một đạo lôi điện khổng lồ từ trên bầu trời đen như mực giáng xuống thanh này hắc huyết cự kiếm. Hắc lôi thuộc tính nồng đậm không ngừng toả ra trên không trung. Khí thế từ địa ngục che lấp thiên địa đang tụ hội trên lưỡi kiếm nhìn thấy mà giật mình.

Lần này Mạc Phàm vung tay dùng toàn bộ lực lượng phóng thẳng Lôi kiếm xuống dưới, không gian trên đường đi của thanh kiếm trong lúc nhất thời vặn vẹo rơi vào một mảnh loạn lưu chớp giật, giống như một cơn bão khổng lồ chứa đựng sấm sét tử vong đang rơi xuống từ trên bầu trời.

Băng ngưu thú vương nhìn thấy lôi kiếm kia thuỳ thiên mà xuống, nó cảm nhận được rõ ràng ý vị tử vong mãnh liệt đang tới gần.

"Grừuu~"

Nằm tại tro tàn đại địa, ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng yếu ớt, nó cũng chẳng hề đối với kẻ địch sát ý nảy sinh gì nữa rồi, đại khái không còn khả năng phản kháng.

“Cạch”

Đột nhiên, ngay trước một thước tất sát cuối cùng, Mạc Phàm dừng tay lại, hắn nhìn qua Quan Ngư vị trí, đem ý niệm thả ra, nội trong một hô hấp đem Quan Ngư tiến sát lại gần.

“Quan Ngư, cái này cho ngươi…” Mạc Phàm nhìn thẳng vào mắt Quan Ngư nói rằng, hắn quay cán thần khí lại đưa về phía trước.

Hai mắt Quan Ngư tại hành động như vậy, lập tức đỏ chót một màu, rưng rưng lên không giấu nổi cảm xúc được, giọng nói nghẹn ngào phát ra.

“Ngươi… ngươi thực sự cho ta cơ hội sao?”

Mạc Phàm kiên định trên con ngươi, nhẹ nhàng gật đầu nói:

“Ta cảm thấy cái nhát kết liễu này, ngươi sẽ muốn ra tay hơn!!”

Quan Ngư không có nói thêm gì nữa, hắn không có từ chối Mạc Phàm đề nghị, nhanh chóng nắm lấy Hồng Ma Hữu Kiếm được giao. Mà tại Hồng Ma Hữu Kiếm, đây cũng không phải là lôi tinh được chưởng khống tạo thành, nó là thần khí Luyện ngục, không phải là ai cũng có thể cầm được trừ khi chủ nhân của nó phóng thích chấp thuận.

Quay đầu lại, ánh mắt của Quan Ngư lẫm liệt nhìn chằm chằm lên Băng Ngưu thú vương hơi thở yếu ớt dưới chân mình, trong lòng sục sôi nghẹn ngào:

“Quốc phủ thành viên, Nam Giác tri lễ… Quốc phủ thành viên… Quan Ngư nhận lễ!!”

Hét to lên một tiếng dữ dội, Quan Ngư mạnh mẽ cắm Hồng Ma Hữu Kiếm giáng xuống người thú vương.

Để trong cái khoảnh khác đó, cơ thể vị đế vương Côn Lôn giống như có một tầng không gian áp súc đè lên, chẳng những không thể di chuyển mà dường như còn bị hút ngược về phía lôi kiếm kia.

Tiếng kêu thảm thiết của Băng ngưu thú vương vang lên, Hồng Ma Hữu Kiếm đã xuyên thấu qua lưng của nó cắm thẳng vào mặt đất, thân thể khổng lồ lúc này gần như bất động, chỉ có thể đứng đó mặc cho vạn lôi tử uyên tàn phá cơ thể. Lần thứ hai trong đời, nó cảm nhận được chân chính tử vong đang chực chờ trước mắt, nhưng là hoàn toàn bất lực.

Băng ngưu thú vương sau một hồi co giật, cũng đã hoàn toàn bất động, toàn thân thể thềm địa tan rã ra, hóa thành bùn nhún thấm vào nguyên sinh Côn Lôn thánh địa, tiếp tục vòng đời làm thỗ nhưỡng đất đai...

Nó chết rồi…

Đọc truyện chữ Full