DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bách Luyện Thành Tiên
Chương 277: Ly Tuyến Hạp

Hai vai lực lưỡng còn có vô số hoa văn giống như là phù chú cổ xưa. Năm ngón tay nắm chặt thành quyền đánh về ma vân phía xa. Tuy không có quang hoa chói mắt hiện ra nhưng Nguyệt Nhi đột nhiên biến sắc. Đây là công kích bằng sóng âm vô hình. Tuy không quan sát được bằng mắt nhưng dùng thần thức cũng có thể phát hiện ra một chút.

Nguyệt Nhi vội vàng đánh ra mấy đạo pháp quyết!

Trong ma vân cuồn cuộn, vô số yêu hồn mờ ảo nhanh chóng tụ lại thành một con đại quỷ to đến mấy trượng, há cái miệng đỏ lòm như chậu máu phun ra một quả lôi cầu đen sì.

Lôi cầu vừa mới bay ra được hơn mười trượng thì lập tức như chạm một bức tường vô hình ngoặt hướng bắn lên cao. Tiếp đó quỷ đầu như bị thứ vô hình lợi hại đánh trúng, kêu thảm một tiếng rồi hóa thành hư vô.

Nguyệt Nhi không trụ được phải lui lại mấy bước. Tuy rằng đi theo thiếu gia đã lâu, đã được xem vô số thân thông của các lão quái nhưng tự mình lãnh giáo thì không có mấy. Nguyệt Nhi vội vươn tay điểm một chỉ. Hỏa Giao nhanh chóng bay tới bên người hộ thân. Hiện tại mà muốn đả thương đối phương thì không sáng suốt.

"Hừ, người nghĩ như vậy là có thể kéo dài hơi tàn sao?"

Yêu nhân tóc xanh chập hai tay lại, chiếc bát ngọc bắt đầu xoay tròn liên tiếp phóng ra lôi châu màu đen như ong vỡ tổ bay về phía Nguyệt Nhi.

Mà cánh tay quái dị phải của hắn cũng không hề nhàn nhã. Năm ngón tay hợp lại nhẹ nhàng chụp một trảo, tiếng gió vù vù truyền đến tai rồi mấy đạo trảo ảnh quỉ dị bắn ra.

Thấy thế hai tay Nguyệt Nhi bắt quyết. Hỏa giao lập tức há to miệng phun ra một cột lửa to đến cả trượng, trong đám ma vân đồng thời vang ra những tiếng sói tru quỷ khóc rùng rợn.

Mắt thấy thế công của song phương sắp va chạm thì thanh quang chợt lóe, một thiếu niên dung mạo bình thường xuất hiện chắn trước mặt thiếu nữ một cách quỷ dị.

Chính là Lâm Hiên, kỳ thật một khắc trước đây hắn đã xuất quan song chưa vội hiện thân, muốn xem ba năm qua Nguyệt Nhi có tiến bộ tiến đến cỡ nào.

Quả nhiên tiểu nha đầu không làm hắn thất vọng. Bất luận là tâm cơ hay là pháp lực đều vượt xa nhưng yêu tộc này không thể coi thường, hẳn là có huyết thống của dị thú man hoang nào đó. Dù sao với tu hiện nay Nguyệt Nhi thì lúc này Lâm Hiên không dám để nàng mạo hiểm nữa.

"Thiếu gia!"

Nguyệt Nhi ngẩn ra rồi lại lộ vẻ vui mừng vô hạn. Đám ma vân lập tức thu lại biến thành Thú Hồn phiên. Lúc này công kích của yêu nhân tóc xanh vẫn điên cuồng đánh sang.

"Thiếu gia cẩn thận!"

Nguyệt Nhi không khỏi có chút khẩn trương nhưng Lâm Hiên lại coi như không phất tay áo một cái. Lập tức có hơn mười đạo kiếm khí bắn ra, tỏa thanh quang chói mắt chém thẳng về phía đòn công kích của yêu nhân.

Bùng một tiếng rền rĩ, công kích song phương va chạm vào nhau, nổ tung rồi đều tiêu tán vào hư vô.

Thần tình Yêu nhân tóc xanh trở nên chấn động, trên mặt lộ vẻ kinh hãi. Một kích vừa rồi của lão không hề lưu tình mà đối phương chỉ phất tay một cái đã dễ dàng hóa giải. Bảo vật còn chưa lấy ra đã có thể đánh ngang với hắn. Ai mạnh ai yếu thì đã quá rõ ràng.

Trong lòng yêu nhân phát lạnh, vội vàng hít sâu một hơi rồi dùng thần thức quét qua người Lâm Hiên.

Lúc này Lâm Hiên cũng không che dấu thực lực, pháp lực toàn thân lưu chuyển tràn đầy trong đan điền và kinh mạch.

"Nguyên Anh trung kỳ!"

Qua lần giao phong vừa rồi, đã đoán được tu vị đối phương cực cao nên yêu nhân cũng không quá kinh hãi. Tuy không thể thắng nhưng nếu chạy thì không có vấn đề.

Tên tu sĩ nhân tộc khốn kiếp này, không ngờ dám tới vênh váo tại U Huyễn Sâm Lâm. Cứ đợi ta tụ tập hảo hữu rồi đến rút gân lột da ngươi.

Yêu nhân nghĩ thầm rồi thân hình nhoáng lên đã biến thành một đạo kinh hồng màu lục bỏ chạy.

Đương nhiên nào có dễ dàng như lão nghĩ, chỉ thấy Lâm Hiên lạnh lùng mở miệng: "Đạo hữu có sự tình gì khẩn cấp vậy, sao không ở lại đây du ngoạn chốc lát."

Lời còn chưa dứt một chiếc quạt ba tiêu hiện ra trong tay. Lâm Hiên nhẹ nhàng lay động bảo phiến, lập tức từ bên trong bay ra lưỡng đạo quái phong hắc bạch khác nhau đều to chừng như cái miệng bát. Chỉ trong chớp mắt đã bắn tới sau đạo kinh hồng, tốc độ nhanh đến cùng cực. Bạn đang đọc truyện tại - www.

Một tiếng rú thảm truyền đến. Yêu nhân không ngờ Lâm Hiên lại xuất thủ nhanh như vậy, không kịp ứng phó nên đã ăn đau khổ không ít.

Nhưng tên gia hỏa này dù sao cũng là một yêu tộc Hóa Hình kỳ. Chỉ thấy yêu lực cuồn cuộn tỏa ra khắp thân giãy dụa hòng thoát khỏi sự trói buộc của quái phong. Nửa người hắn bốc mùi khét lẹt, chẳng khác nào bị nướng trong đống than vậy.

"Được lắm, lão hổ không phát uy ngươi lại tưởng ta là mèo bệnh. Bổn tôn sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại."

Lời còn chưa dứt, hắn đã vung yêu thủ khổng lồ lên hung hăng đánh về phía Lâm Hiên.

Ầm!

Lâm Hiên cũng chẳng có tâm tư mà tiếp chiêu của yêu nhân, thân hình hắn khẽ động thi triển ra Cửu Thiên vi bộ trong nháy mắt đã hiện ra cách nơi đó mười trượng.

Một quyền kia tất nhiên là đánh trúng mặt đất, lúc này xuất hiện một cái lỗ lớn thăm thẳm sâu không thấy đáy. Uy lực của nhất quyền này uy lực quả thật có thể so sánh với pháp bảo đỉnh cấp.

Yêu nhân thấy thần thông của Lâm Hiên cũng kinh hãi. Đây là bí thuật gì mà tốc độ gần như là thuấn di. Trong lòng sợ hãi, chiến ý vừa nhen nhúm do tức giận đã tiêu tan.

Lâm Hiên cũng không muốn dây dưa nữa, cổ tay hắn rung lên. Thanh Hỏa Kiếm như cá bơi uốn lượn mà ra, lóe lên một cái đã biến mất. Chỉ sau một sát na nó đã xuất hiện trước mặt đối phương một cách quỷ dị.

Thanh Hỏa Kiếm nhằm thẳng đầu yêu tộc chém xuống, có điều một tấm thuẫn bài màu đen cũng đã hiện ra đỡ lấy một kích này.

Một tiếng coong trong trẻo ngân dài vang lên. Lâm Hiên cũng có chút bất ngờ. Lực công kích của Thanh Hỏa Kiếm còn trên Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn mà cũng không gây nổi một vết rạn cho tấm thuẫn bài kia.

Có chút thú vị. Thuẫn bài này ta thích! Ý niệm sát yêu đoạt bảo hiện ra trong đầu Lâm Hiên.

Yêu Nhân oán hận nhìn Lâm Hiên rồi đánh ra tiếp một quyền, linh quang màu đen tỏa ra rực rỡ hơn, uy lực nhất quyền này rõ ràng mạnh hơn.

Lâm Hiên dùng Cửu Thiên vi bộ né tránh nhưng từ cái bát ngọc lại phun ra mấy viên hắc châu bắn tới hắn.

"Kinh nghiệm chiến đấu phong phú, không hổ là yêu tộc hung bạo." Lâm Hiên lại bắn ra mấy đạo kiếm quang đánh tan hắc châu rồi vươn tay phải lấy một cái túi bên hông tế ra.

Miệng túi mở, bên trong thi khí cuồn cuộn tuôn ra nhưng khác trước là còn có ma khí nồng nặc, trong màu xám trắng còn ẩn ẩn những quang điểm màu đen, một con quái vật cao lớn lập tức hiện ra.

So với trước kia Thi Ma có phần cường tráng hơn nhiều, tuy tu vị vẫn là Nguyên Anh sơ kỳ nhưng khí thế đã hoàn toàn khác xưa. Hơn nữa được gắn thêm đôi Ma thủ, ở các móng tay phát ra ánh sáng đen thùi.

Ba năm qua Lâm Hiên phải trải qua vô số khổ cực. Dược lực Thực Tâm Ma Đào đã qua tinh chế vô cùng mãnh liệt bá đạo. Tuy quá trình vô cùng nguy hiểm nhưng cuối cùng Lâm Hiên đã vượt qua. Ban đầu hắn chỉ phỏng đoán là tu vị cùng lắm là đạt tới sơ kỳ đỉnh phong. Tiên đạo gian nan, tới cảnh giới Nguyên Anh kỳ thì tàn khốc hơn nhiều. Có điều sau khi đem dược lực luyện hóa hoàn toàn xong, hắn phát hiện mình đã là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.

Trong lòng cao hứng vô hạn. Hắn cũng không vội xuất quan mà đem luyện hóa mấy bảo vật mới có được. Trường mâu có thần thông không gian hay là chuỗi tràng hạt màu đen đều không phải vật tầm thường. Lâm Hiên dùng anh hỏa bồi luyện một phen ngày sau có dịp sẽ dùng.

Sau khi luyện hóa thành công hai kiện pháp bảo Lâm Hiên bắt đầu tu phụcThi Ma. Thi Ma đã từng bị Cổ Ma đánh trọng thương nhưng quái vật Âm Ti giới có khả năng khôi phục thương thế còn vượt xa cả Yêu tọc. Trải qua hai năm tu dưỡng thương thế đã không còn gì đáng lo ngại. Tiếp đó Lâm Hiên lại lấy hai ma thủ của Ngao Ma Già La ra thi triển thần thông dung hợp vào thân thể Thi Ma. Quá trình này diễn ra không dễ dàng, ma khies trong cánh tay lại không nhỏ khiến Lâm Hiên phải mất rất nhiều công phu mới hoàn thành.

Bế quan ba năm chỉ là một cái chớp mắt nhưng hiện tại là tu vị cùng thần thông của Lâm Hiên đã tiến một bước dài.

Hiện giờ hắn đang muốn thử uy lực của đôi ma tí khi dung hợp vào Thi Ma mạnh đến cỡ nào.

Thần niệm Lâm Hiên khẽ động, trong thi khí bốc lên ngùn ngụt Thi Ma hung mãnh xông thẳng vào yêu nhân.

Lúc này trên mặt yêu thú lộ vẻ sợ hãi, không ngờ đối phương lại còn một Thi Ma Nguyên Anh kỳ trợ giúp. Nếu không nhanh chân bỏ chạy không chừng lại mất mạng ở đây.

Nghĩ đến đây hắn xông thẳng tới trước mặt Thi Ma tung ra một quyền. Quyền chưa tới mà quyền phong đã phát ra dữ dội khiến cây cối xung quanh ngã rạp. Có điều trên mặt Thi Ma không chút sợ hãi, ngẩng đầu, gầm lên một tiếng giận dữ cũng tung ra một quyền ngạnh tiếp.

Yêu nhân tóc xanh thoáng ngẩn người rồi lộ vẻ chế nhạo. Thân thể cương thi tuy cứng rắn nhưng thân là yêu thú có huyết thống man hoang dị chủng như hắn, mà hữu quyền cũng được bồi luyện hơn một ngàn năm, uy lực có thể tương đương với đỉnh cấp pháp bảo.

Tên gia hỏa kia lại dám đối quyền, đúng là cụ ông còn chê mạng dài đây!

Phế đi Thi Ma này sau đó bỏ chạy. Yêu nhân hung hăng nghĩ như vậy pháp lực lại tăng thêm ba phần.

So với cánh tay tráng kiện của Yêu tộc kia, cánh tay cổ ma nhìn có vẻ nhỏ nhắn hơn rất nhiều, như là một hài nhi đối quyền với một tráng hán vậy.

Bùng một tiếng dữ dội. Yêu khí và thi vụ bắn tung ra xung quanh. Trong tiếng la thảm là tiếng xương cốt gãy vụn.

Sắc mặt yêu thú đỏ rực phun ra một ngụm máu tươi.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, không hổ là ma thủ của Già La Cổ Ma, song quyền này quả nhiên uy lực vô cùng.

Tay trái hắn khẽ phất lên một cái tế ra Thanh Hỏa Kiếm. Phi kiếm lập tức hóa thành một đạo ngân quang hung hăng chém xuống đối phương,

Lúc này yêu nhân tuy bị trọng thương nhưng đâu chịu thúc thủ, vội vàng đem yêu lực toàn thân truyền lên Ô Kim Long Giáp Thuẫn trước người.

Lực phòng ngự của bảo vật này vốn vô cùng mạnh mẽ. Nhưng mắt thấy Thanh Hỏa Kiếm đã chém lên thuẫn bài, Lâm Hiên liền bấm pháp quyết, đạo thanh quang lập tức đổi hướng, vẽ nên một đường cong quỷ dị xẹt lên như sao băng chém vào hông của yêu thú.

Yêu nhân kinh hãi nhưng muốn tránh đã không kịp. Thân hình của hắn lập tức bị chém thành hai mảnh.

Lâm Hiên cong ngón tay búng ra một tia hỏa diễm xanh biếc phủ lên toàn bộ thân thể yêu thú.

Bích Huyễn U Hỏa!

Tuy Lâm Hiên chưa có thời gian luyện hóa thêm nhưng hắn đã tiến giai lên trung kỳ, uy lực của ma hỏa này cũng mạnh hơn không ít.

Tên yêu tộc này đúng là xui xẻo tận mạng. Một đạo kinh hồng màu trắng từ trong thi thể yêu thú bỗng bay vụt ra. Không cần nói cũng biết đó là yêu hồn muốn bỏ chạy.

Khóe miệng Lâm Hiên nhếch lên, nhẹ giương tay phải chụp vào hư không một trảo, linh khí chớp lên, một đại thủ liền xuất hiện giữa không trung chắn trước mặt yêu hồn.

Yêu hồn kia cũng khá xảo quyệt, thấy tình thế không ổn liền biến hướng từ khe hở chạy ra.

Bất quá Nguyệt Nhi cũng đâu đứng chơi, lúc trước tên yêu thú này ức hiếp nàng. Hiện tại phải cho hắn nếm mùi quả báo. Chỉ thấy ngọc thủ Nguyệt nhi múa may, ma vụ cuồn cuộn từ trong Thú Hồn phiên tràn ra, hóa thành vô số sợi sợi tơ màu đen rồi tạo thành một tấm võng cực lớn che kín lối chạy. Yêu hồn rốt cuộc vẫn bị hút vào ma phiên.

Lúc này Lâm Hiên chậm rãi kết quyết đem thu hồi Bích Huyễn U hỏa và tiên kiếm vào cơ thể.

Hài cốt của yêu thú đã hóa thành tro bụi, chỉ còn một viên yêu đan to cỡ nắm tay đượcmột tầng linh quang bao phủ lơ lửng giữa không trung.

Đối với tu sĩ đây chính là bảo vật chỉ có ngộ mà không thể cầu.

Lâm Hiên từ trong lòng lấy ra một cái hộp ngọc cẩn thận đem yêu đan vào trong, sau đó cho vào túi trữ vật.

Hắn đưa tay khẽ ngoắc một cái, tấm thuẫn bài đã mất chủ lập tức bay đến trước mặt.

Uy năng phòng ngự của nó Lâm Hiên đã được thấy qua. Hắn cầm lấy thuẫn bài cẩn thận quan sát.

Không ngờ bảo vật này dùng tài liệu chủ yếu là Ô kim, còn thêm cả lân giáp của giao long Hóa Hình Trung Kỳ tỉ mỉ luyện chế thành. Không trách được nó có thể ngăn cản công kích của Thanh Hỏa Kiếm.

Xem ra kiện bảo vật phòng ngự này tại Nhân giới thuộc loại đỉnh cao. Lâm Hiên đem nó thu vào.

"Chúc mừng thiếu gia đã tiến giai Nguyên Anh trung kỳ." Trên mặt Nguyệt Nhi đầy sự vui vẻ khẽ uốn lưng ong.

"Ha ha, không cần khách khí, không cần khách khí."

Lâm Hiên quá cao hứng đưa tay muốn nâng Nguyệt Nhi nhưng không ngờ tay hắn hụt vào khoảng không. Trên khuôn mặt khả ái của thiếu nữ hiện ra một tia ảm đạm.

"Nguyệt nhi...Không cần phải buồn bã như vậy. Sau khi rời Yêu Linh đảo chúng ta sẽ toàn lực giúp nàng kết Anh. Việc trọng tổ thành thân thể sẽ không phải là trong mộng nữa." Lâm Hiên thấy vậy mỉm cười an ủi.

"Đa tạ thiếu gia!"

Nguyệt Nhi có vẻ mừng rỡ ôn nhu thi lễ, tiếp đó không biết nghĩ tới điều gì mà trên đôi má ửng hồng lên như ánh dương buổi ráng chiều.

Tại Ly sơn!

Các loại cổ thụ cao khuất che trời nhiều không đếm xuể, trong rừng núi thường xuất hiện độc xà mãnh thú, ngoài ra còn có thể thấy những tu tiên giả trong truyền thuyết.

Trong những trấn phụ cận đại sơn này thường có những kẻ ngưỡng mộ tiên đạo tiến vào núi. Hy vọng được những vị thần tiên này thu làm đồ đệ. Mục tiêu trường sinh đối với bất cứ ai đều có sự hấp dẫn lớn nhất.

Có điều mấy trăm năm gần đây đa số những phàm nhân tiến vào nếu không chết trong miệng mãnh thú thì cũng trong những đầm lầy kịch độc. Tiên đạo nào phải dễ cầu.

Sâu bên đại sơn này trong đó có một hạp cốc tên là Ly Tuyến Hạp quanh năm bị yêu vụ màu xám bao phủ. Tuy nơi này hẻo lánh không người nhưng thanh danh của nó lại vang dội cả tu tiên giới Yêu Linh đảo. Chủ nhân là một lão quái Nguyên Anh trung kỳ.

Danh tự của lão đã bị thế nhân lãng quên nhưng một thân yêu tu kim thuộc tính lại xuất thần nhập hóa, đao thương bất nhập.

Nghe nói mấy chục năm trước lão quái vật này đã đánh cược với một yêu thú Hóa Hình trung kỳ rằng lão sẽ tiếp đưa thân ngạnh tiếp ba chiêu của đối phương mà không dùng bất cứ pháp bảo phòng ngự nào.

Hành động này chẳng khác nào là tự sát nhưng kết quả lại khiến chúng nhân phải chấn động. Kim lão quái không những thành công lấy được mấy món dị bảo do đánh cược mà hầu như chẳng bị chút thương thế.

Thần thông phòng ngự biến thái như thế cho dù là Quy yêu cùng cấp cũng không sánh kịp. Thậm chí còn có lời đồn rằng thực lực của lão không hơn kém bao nhiêu so với đại tu sĩ như Hoàng Mi chân nhân. Điều này tuy có phần thổi phồng nhưng cũng chứng tỏ thực lực lão quái này vượt xa những tu sĩ cùng cấp.

Lúc này một đạo kinh hồng màu xanh bay vụt tới trước Ly Sơn. Hào quang thu liễm lại hiện ra một thiếu niên dung mạo bình thường.

Lâm Hiên!

Đương nhiên hắn tới đây không phải để gây chuyện với Kim lão quái mà là tìm một hậu bối Trúc Cơ kỳ. Kim Linh tiên tử. Lúc ở Mang sơn đại hội Lâm Hiên đã ước định dùng thượng phẩm Trúc Cơ Đan đổi lấy Tử Liên Thụ với nàng.

Loại cây này chỉ dùng để luyện chế mấy món Linh Khí cấp thấp nhưng lại có hiệu quả thúc đẩy sinh trưởng đối với Ngọc La Phong. Lâm Hiên đương nhiên sẽ không bỏ qua, tới đây chuẩn bị thu thập một phen.

Chỉ thấy hắn vươn tay vỗ lên túi trữ vật bên hông, lập tức một khối ngọc giản xanh biếc bắn ra, hắn đem thần thức chìm vào đó.

Ly Tuyến Hạp ở nơi khá bí mật kể cả là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không rõ ràng. Ngọc giản này chính là thứ Kim Linh giao cho hắn.

Nửa khắc sau Lâm Hiên ngẩng đầu hóa hành một đạo kinh hồng màu xanh bay vào trong Ly sơn mênh mông.

Chỉ trong chốc lát đã tới Ly Tuyến Hạp. Lâm Hiên cũng không hề thu liễm khí tức. Hiện giờ hắn đã là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ nên hành sự cũng không cần phải cẩn trọng như trước.

Nhìn đạo yêu khí màu xám bay vờn quanh hạp cốc, trên mặt Lâm Hiên lộ ra một tia dị sắc.

Cấm chế vẫn được mở ra nhưng lại không có đệ tử tuần tra. Cái này không giống so với Kim Linh miêu tả.

Chẳng lẽ trong cốc có chuyện?

Lâm Hiên cúi đầu trầm ngâm nhưng rất nhanh vẻ mặt lại trở nên lạnh nhạt. Hắn tới đây là để trao đổi Tử Liên Thụ, còn Ly Tuyến Hạp xảy ra chuyện không liên quan thì hắn cũng không dây vào làm gì.

Nghĩ đến đây Lâm Hiên cong ngón tay bắn ra một đạo hào quang vào trong yêu vụ.

Bên trong có một túi thơm lớn bằng nắm tay là vật tùy thân của Kim Linh, phần lớn đệ tử trong cốc đều biết.

Một lát sau yêu vụ phía dưới chuyển động kịch liệt lộ ra một thông đạo đủ một người đi qua. Từ trong đó lập tức bay ra mấy tu tiên giả. Nhìn kỹ thì là ba nam hai nữ, trong đó có một người Lâm Hiên từng gặp qua, chính là Kim Linh tiên tử.

"Tiền bối, rốt cuộc người đã tới. Vãn bối còn tưởng ..."

Quang hoa thu liễm, Kim Linh đã tới trước mặt Lâm Hiên. Trên mặt đầy vẻ vui mừng. Khó trách nàng lại ngạc nhiên như vậy, khi trước Lâm Hiên hẹn rằng sau khi Mang sơn đại hội chấm dứt sẽ tới nhưng đã mấy năm qua không có tin tức. Nàng còn tưởng vị tiền bối này đã đổi ý hoặc không còn tại thế nữa.

Hiện giờ nhìn thấy Lâm Hiên tất nhiên là vui sướng vô hạn. Thượng phẩm đam gần như là thứ nghịch thiên muốn cầu chẳng được.

"Ha ha, khiến đạo hữu phải đợi mấy năm. Chỉ là bổn nhân đã gặp một số sự tình bất ngờ." Lâm Hiên mỉm cười nói.

"Tiền bối nói quá. Thỉnh người nhập cốc."

Lời Kim Linh còn chưa dứt thì trên mặt đã lộ ra vẻ ngạc nhiên. Không hiểu sao nàng cảm thấy khí thế của vị tiền bối này có vẻ rất khác năm xưa.

Chẳng lẽ ngắn ngủi mấy năm người đã tiến giai thành tu tiên giả Ngưng Đan hậu kỳ? Trong lòng Kim Linh nghi hoặc lặng lẽ dùng thần thức quét qua Lâm Hiên. Tuy làm vậy là có chút thất lễ nhưng nàng lại không kiềm chế được tò mò.

Nhưng sau đó vẻ mặt của nàng càng trở nên kinh hãi.

Không thể nào, linh lực dao động cực mạnh thế này không phải là ngang với gia tổ sao? Năm đó vị tiền bối này tuy thần thông cường hãn nhưng chỉ là một tu tiên giả Ngưng Đan trung kỳ. Sao có thể trong vài năm ngắn ngủi mà đã tiến giai thành cao thủ Nguyên Anh trung kỳ trong truyền thuyết vậy được? Cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không nhanh như vậy được.

"Tiên tử không cần nghi hoặc. Năm đó vì có nguyên nhân nên Lâm mỗ mới ẩn dấu chút tu vị." Lâm Hiên lắc đầu vẻ mặt lạnh nhạt nói.

"Tiền bối quá lời rồi. Vãn bối không dám nhận xưng hô như vậy. Người cứ trực tiếp gọi tên ta là được."

Trên mặt Kim Lim lộ vẻ kinh sợ vội vàng cúi người hành lễ.

Đối phương đã ngang hàng với gia tổ, nàng đương nhiên không dám có chút khinh thường. Bốn gã đệ tử kia cũng biến sắc vội vàng tiến tới hành lễ.

"Được rồi, chư vị không cần đa lễ. Mời dẫn đường."

"Vâng!"

Thấy thái độ hòa nhã của vị tiền bối vô danh này, Kim Linh với mấy tên đệ tử cấp thấp không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, đoàn người đang muốn nhập cốc thì đột nhiên Lâm Hiên dừng lại quay đầu lại phía sau, một đạo kinh hồng màu vàng nhạt mờ ảo trong tầm mắt. Uy thế này...

Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ!

Đạo độn quang màu vàng nhạt kia cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới hóa thành một đám mây sáng hình tròn. Lập lòe tỏa sáng bên trong ẩn hiện một thân ảnh.

Đám người Kim Linh tất nhiên là không thể nhìn rõ nhưng uy áp phát khiến bọn họ phải biến sắc. Cảnh giới còn cao hơn Lâm tiền bối trước mặt này. Chẳng lẽ đối phương là cao thủ trung kỳ đỉnh giai?

Đám tu sĩ bề ngoài cung kính vô cùng, nào dám có chút sơ xuất khiến lão quái cấp bậc này nổi giận. Lâm Hiên khẽ tiến lên trước ôm quyền: "Tại hạ Lâm Hiên. Hân hạnh được gặp Hoàng Mi đạo hữu".

Đám mây kia cuồn cuộn, sương mù tản đi lộ ra một lão giả thân hình cao lớn tráng kiện, nhìn qua cũng phải hơn trăm tuổi nhưng tinh thần vẫn vô cùng quắc thước, nhất là đôi hàng lông mày vàng nhạt luôn khiến người khác chú ý. Hoàng Mi chân nhân. Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả!

Lão nhìn thoáng qua Lâm Hiên, trên mặt không khỏi lộ chút ngạc nhiên. Tu sĩ lạ mặt này quá trẻ, chẳng lẽ mới tiến giai Nguyên Anh kỳ? Không đúng. Hắn đã có tu vị trung kỳ. Có lẽ là một kẻ khổ tu vừa mới xuất quan.

Hoàng Mi chân nhân đã từng gặp qua Lâm Hiên một lần. Có điều khi đó hắn chỉ là một tu tiên giả Ngưng Đan kỳ nho nhỏ mà lại thay đổi chân diện. Lão đương nhiên sẽ không thể tưởng nổi hắn lại là tu sĩ Nguyên Anh kỳ trước mặt.

"Đạo hữu khách khí rồi. Xin thứ cho lão phu mắt mũi vụng về. Không biết các hạ là cao nhân phái nào, hương quán ở đâu?"

"Ha ha, Lâm mỗ quen thói nhàn vân nhã hạc, chỉ là một tán tu."

"Ồ, cái này cũng thật xảo hợp. Lão phu cũng thích vô câu vô thúc. Nhưng thứ cho lão phu ngông cuồng hỏi thẳng. Các hạ tới đây là để trợ chiến Kim lão quái?"

"Trợ quyền?" Lâm Hiên khẽ nhíu mày trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc: "Đạo hữu đang nói chuyện gì vậy? Tại hạ với Kim huynh chưa từng gặp mặt thì tương trợ cái gì. Ta tới đây để trao đổi một số thứ với một tên đệ tử."

"Thì ra là thế." Hoàng Mi chân nhân nghe xong vẻ mặt hòa hoãn trở lại: "Là lão phu hiểu nhầm. Ta còn tưởng các hạ là người Kim lão quái nhờ tới."

Lâm Hiên mỉm cười lắc đầu. Thần sắc Hoàng Mi chân nhân có vẻ bất thiện xem ra đã khúc mắc gì với Kim lão quái. Nhưng mà Lâm Hiên cũng không rỗi hơi nhảy vào vũng nước đục này. Chỉ cần lấy được Tử Liên mộc là hắn sẽ vỗ mông rời khỏi đây.

Đám người Kim Linh vừa nghe tới đây thì sắc mặt sầu khổ. Song bọn họ cũng không dám mở miệng mà lặng lẽ thả ra Truyền Âm Phù.

Động tác nhỏ này tất nhiên không thể qua mắt được Hoàng Mi chân nhân, nhưng lão không thèm để ý. Với thân phận đại tu sĩ tất nhiên sẽ không chấp nhặt với mấy tên tiểu bối Trúc Cơ kỳ.

Bất quá chỉ một lát sau, một thanh âm thản nhiên đã từ trong cốc truyền ra:"Thì ra là Hoàng Mi đạo hữu. Lão phu còn tưởng phải hai ba tuần trăng sau các hạ mới có thể đại giá quang lâm tới bổn cốc. Không ngờ các hạ đã nóng vội như vậy. Còn vị Lâm đ*o hữu nghe nói tới giao dịch với Linh Nhi, xin mời các vị tới Bích Phong Các, lão phu sẽ ra nghênh khách."

Lâm Hiên không có dị nghị gì mà Hoàng Mi chân nhân thì chỉ hừ lạnh không nói. Hai người theo sau mấy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ liền dẫn đường tiến nhập vào Ly Tuyến Hạp.

Bên trong hạp cốc khá rộng lớn, có rất nhiều đình đài lầu các xa hoa, kỳ hoa dị thảo mọc không đếm xuể, thỉnh thoảng còn có trân cầm dị thú hiện ra trong mắt. Lâm Hiên thả thần thức ra thì có phần hứng thú với cảnh vật mỹ lệ nơi đây. Đột nhiên hai mắt hắn sáng lên. Một vùng cây thảo dược hiện ra. Cây này màu tím tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt. Không cần phải nói đây chính là Tử Liên mộc.

Thấy Lâm Hiên dừng bước Hoàng Mi chân nhân có chút ngạc nhiên mở miệng: "Đạo hữu chưa từng gặp qua loại cây này cũng phải. Chỉ có Ly Tuyến Hạp mới có. Nhưng trừ dùng để luyện chế một số hạ phẩm Linh Khí ra thì không có bao nhiêu tác dụng. Với tu vị của đạo hữu sao lại coi trọng nó?"

"Đương nhiên không phải. Chỉ là nó có màu kỳ lạ nên ta có chút giật mình." Lâm Hiên quay đầu sang thần sắc như thường nói.

Hoàng Mi chân nhân bán tín bán nghi nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi. Đi thêm một lúc tới một cái Lương đình ở lưng chừng sườn núi. Mấy gã kia lui xuống chỉ còn lại Kim Linh thần sắc sợ hãi đứng một bên phục thị.

Hoàng Mi chân nhân và Lâm Hiên thuận miệng hàn huyên vài câu, vô tình mà hữu ý tìm hiểu đối phương. Bất quá cả hai đều là lão hồ ly nên song phương không có thu hoạch.

Qua thời gian một tuần trà, một đạo kinh hồng màu hoàng kim hiện ra phía xa. Mi mắt Lâm Hiên nheo lại.

Rất nhanh đạo kinh hồng đã bay tới. Quang hoa thu liễm hiện ra một tu sĩ trung niên chừng tứ tuần, thân hình cao lớn đầu trọc, cánh tay to như bắp đùi người thường, toàn thân nung núc thịt là thịt khiến người có cảm giác đây là một núi thịt vậy. Đây chính là Kim lão quái đại danh đỉnh đỉnh, vẻ mặt Lâm Hiên có chút ngạc nhiên. Bộ dáng lão này hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của hắn.

Hoàng Mi chân nhân cũng ngẩng đầu, vẻ mặt rõ ràng bất thiện nhìn đối phương từ trên xuống dưới vài lần. Chỉ thấy toàn thân Kim lão quái phát ra một tầng kim quang nhàn nhạt, vẻ mặt lão không khỏi có chút ngưng trọng nói: "Kim Huyền Nội Giáp Công của ngươi đã luyện đến tầng thứ năm. Xem ra nội đan của Huyền Quy Hóa Hình kỳ đã bị ngươi luyện hóa hoàn toàn."

"Không sai, nếu đạo hữu đến sớm vài ngày có còn có chút lưu lại, nhưng hiện tại đành phải để các hạ ra về tay không." Kim lão quái cười nói như không, đối mặt với lửa giận của tu sĩ hậu kỳ mà không hề có chút sợ hãi.

Hai người vì sao lại kết thù, Lâm Hiên đương nhiên không rõ nhưng hắn càng không có ý định xen vào, đành ôm quyền nói: "Kim huynh, Hoàng Mi đạo hữu. Lâm mỗ tới đây là muốn giao dịch với Kim Linh cô nương một số thứ, chẳng hai vị có thể để ta làm cuộc giao dịch này trước không?"

Chỉ thấy Kim lão quái cùng quay đầu nhìn sang "Vị đạo hữu này. Linh Nhi đã nói qua giao dịch của đạo hữu. Hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Chỉ cần các hạ giúp ta đối phó Hoàng Mi lão tặc này thì ngươi muốn bao nhiêu Tử Liên Mộc cũng được. Thậm chí bản cốc chủ còn có thể nâng đại thủ bút để tạ ơn."

Hoàng Mi chân nhân nghe xong trong mắt lập tức lóe lên vẻ tức giận nhưng rất nhanh bộ dáng của vị đại tu sĩ này lại bình thản trở lại, khí định thần nhàn ngồi yên.

Đọc truyện chữ Full