DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bách Luyện Thành Tiên
Chương 251: Côn Nam lão tổ trở mặt

Lại nói về bên kia trận chiến đã sắp chấp dứt. Bạch Lộc Đồng Tử toàn thân đẫm máu, cả nửa người đều bị đao phong rạch nát, thương thế rất nặng chỉ là kéo dài chút hơi tàn. Lúc này ánh mắt của hắn lại tràn đầy vẻ oán độc.

"Côn Nam lão tổ, ngươi... Ngươi thân là nhân tộc, vì sao lại thông đồng cùng yêu tộc làm bậy?"

Vốn là hai người liên thủ đối địch nhưng không ngờ Côn Nam lão tổ đột nhiên ở phía sau đánh lén, Bạch Lộc Đồng Tử không đề phòng nên bị đánh cho trọng thương, trong lòng phẫn nộ đến cực điểm.

Mà Tượng Yêu ở bên kia cũng rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao trong lúc lâm đại địch bên đối phương lại xảy ra nội chiến.

"Hừ! Ai nói ta là nhân tộc!" Khóe miệng của Côn Nam lão tổ lộ nụ cười dữ tợn. Lời còn chưa dứt chỉ thấy đầu vai lão rung lên rồi một luồng yêu lực tinh thuần phát ra. Cảm ứng được yêu lực nồng nặc mà tinh khiết thì sắc mặt Bạch Lộc Đồng Tử đại biến. Còn Tượng Yêu thì đầu tiên là ngạc nhiên sau đó là trở nên mừng rỡ.

Lại nói lưu phái tiên đạo ở Yêu Linh Đảo phần đông đều là tu yêu giả, trên thân sẽ có yêu linh lực. Nhưng mà yêu linh lực thì vẫn là linh lực, có khác biệt với yêu lực của yêu tộc.

Bạch Lộc Đồng Tử nhất thời vô cùng nghi hoặc. Tuy yêu tộc sau khi tiến vào Hóa Hình kỳ có thể biến thành nhân tộc nhưng tuyệt đối không thể giấu diếm được ánh mắt của hắn.

Côn Nam lão tổ thành danh đã mấy trăm năm, nếu lão thực sự là yêu thú thì những tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác đã sớm phát hiện.

Rốt cuộc đã xảy ra điều gì?

Côn Nam lão tổ đương nhiên không có thời gian mà giải thích cho hắn, trong tiếng xương cốt vang lên răng rắc, Côn Nam lão tổ đã biến thành một tên yêu thú.

Yêu thú này thân cao vài trượng hình dáng rất cổ quái, cái đầu chiếm tới một phần hai thân thể, hai cái răng nanh dài chừng một trượng mà trên trán chỉ có một con mắt.

Đây không phải là thần thông yêu hóa nào đó, nhưng quái vật trước mắt có chút khác biệt ngay cả với yêu tộc khiến vẻ mặt Tượng Yêu cũng hết sức khó hiểu.

Côn Nam lão tổ cuối cùng là nhân loại hay là yêu tộc?

Tượng Yêu đang còn lưỡng lự thì Côn Nam lão tổ lại truyền âm nói với hắn vài câu. Tượng Yêu đầu tiên là hơi giật mình tiếp theo thì trở nên mừng rỡ. Sau đó quay đầu lại nhe răng cười nhìn về phía Bạch Lộc Đồng Tử.

Lúc này Bạch Lộc Đồng Tử vô cùng kinh hãi, tuy không biết hai yêu vật kia thương lượng điều gì nhưng rõ ràng tình thế của hắn rất bất lợi. Nguồn: http://

Bạch Lộc Đồng Tử oán độc nhìn sang đối thủ. Sau đó bùm một tiếng, thân thể mang đầy thương thế của hắn đột nhiên nổ tung, một hài nhi lớn hơn một tấc từ bên trong bắn ra.

Tự bạo thân thể?

Nguyên Anh sau khi thoát ra khỏi thân thể thì bàn tay nhỏ bé lập tức bấm niệm pháp quyết, lập tức độn xuất ra ngoài bảy tám trượng.

Nhưng Côn Nam lão tổ dường như sớm đoán trước, chỉ thấy quái vật cổ quái kia mở cái miệng lớn phun ra một vật màu đen tuyền.

Vật kia rất nhanh lan truyền sau đó đã bao phủ một phạm vi cực lớn, Nguyên Anh không kịp ứng phó nên bị trùm lấy.

Trên mặt của Nguyên Anh lộ vẻ hoảng hốt muốn thi triển thần thông khác để đào thoát, nhưng lại phát hiện pháp lực toàn thân không thể sử dụng.

"Hừ! Vô dụng thôi! Thiên Nguyên Thiểm của ta chuyên dùng để khắc chế thần thông Nguyên Anh, một khi lọt vào trong thì không có cách nào trốn thoát". Côn Nam lão tổ cười lên dữ tợn.

Tượng Yêu thấy một màn này, vẻ mặt khẩn trương cũng giãn ra.

Lúc này hắn đã thực sự tin vào lời Côn Nam lão tổ, mặc dù cố sự này vô cùng kỳ lạ.

Nói về lai lịch của Côn Nam lão tổ quả thật là hết sức hi hữu. Theo lời kể thì khi trước hắn là một yêu tộc Hóa Hình trung kỳ, có một lần chém giết cùng địch nhân thì thân thể bị hủy, chỉ còn lại yêu hồn trốn thoát.

Sau khi tiến giai Hóa Hình kỳ, hồn phách của yêu tộc trở nên mạnh mẽ giống như là Nguyên Anh của tu sĩ, có khả năng đoạt xá như tu sĩ nhân tộc nhưng điều điều kiện hà khắc vô cùng.

Yêu tộc khác với nhân tộc, do chủng loại phong phú nên việc đoạt xá phải hết sức cẩn thận. Thí dụ như một Tượng Yêu muốn đoạt xá thân thể của một Cự Mãng thì không ổn vì thân thể và yêu hồn sẽ bài xích lẫn nhau.

Yêu tộc Hóa Hình kỳ nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không bỏ thân thể của mình, vì nếu muốn đoạt xá cũng chỉ có thể tìm yêu thú cùng loại.

Nhưng năm đó yêu hồn kia cũng chịu thương tổn rất lớn nếu không nhanh chóng tìm được thân thể thích hợp thì hồn phách sẽ rất nhanh tan thành mây khói, nhưng bản thể yêu hồn này lại là một thượng cổ dị thú số lượng vô cùng hiếm hoi, đang lúc này thì lại gặp một tu sĩ nhân tộc có tu vị Trúc Cơ kỳ.

Có câu có bệnh nặng tìm loạn y sư. Yêu hồn của Côn Nam lão tổ đã rất suy yếu rơi vào đường cùng đành đoạt xá tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia.

Sự tình yêu hồn kết hợp cùng thân thể nhân tộc trước kia có nghe nói nhưng chỉ là thất bại, không ngờ lần này lại dung hợp thành công. Lão quái vật tự nhiên là vô cùng vui mừng. Hắn vốn là yêu tộc Hóa Hình kỳ nên hơn trăm năm có thể yêu hóa lại thân thể.

Sau khi tu vị hồi phục, lão quái vật này cũng chưa trở lại yêu tộc, chuyện này quá mức xảo hợp nên dù là đại tu sĩ hậu kỳ thì cũng không thể nhìn ra sơ hở.

Đáng thương cho Bạch Lộc Đồng Tử vốn là một cao thủ Nguyên Anh trung kỳ lại ôm hận mà ngã xuống trong hoang nguyên này.

***

Lại nói sang bên kia trận chiến đang trở nên dữ dội. Nữ yêu này bỏ hết ý nghĩ khinh địch nên dần dần đã chiếm được thế thượng phong.

Cũng không có gì quá kỳ lạ, Suy cho cùng thì uy lực bí pháp tự tàn và ngài độc ngũ sắc còn kém xa so với pháp bảo mà Hắc Mãng phu nhân bồi luyện mấy trăm năm. Nhiều nhất thị chỉ có thể phát huy được bảy thành thực lực.

Ban đầu có thể lợi dụng sự khinh địch của đối phương nhưng hiện tại thị đang chống đỡ rất vất vả. Nữ yêu càng đánh lại càng hăng, lúc này thân thể của ả đã mọc ra đôi cánh dài hơn trượng di chuyển nhanh như chớp.

Suy cho cùng tu sĩ cấp cao khi đấu pháp dù là tấn công hay phòng thủ thì đều dựa vào pháp bảo để thi triển thần thông. Nếu chỉ dùng linh lực bản thân thì phòng ngự rất yếu hoặc là pháp lực tiêu hao quá lớn. Khiếm khuyết này trong thời gian ngắn còn có thể bù đắp nhưng nếu thời gian dài thì sẽ hiển lộ rõ ràng.

Hiện Hắc Mãng phu nhân đã rơi vào thể bất lợi nhưng không cách nào thoát thân. Giữa mi tâm nhăn chặt đầy vẻ lo lắng.

Ầm!

Vừa rồi chật vật lắm thị mới thi triển ra một pháp thuật có uy lực lớn tạm thời bức lui đối phương. Mắt thấy nữ yêu lại sắp nhào tới. Hắc Mãng phu nhân vội quát to: "Đạo hữu thật sự muốn bức bách ta tới đường cùng sao?"

"Nói nhảm, đến thế này rồi mà ngươi còn cho là ta sẽ dừng tay?" Nữ yêu hơi khựng lại khinh thường trả lời.

"Các hạ không nên ép người quá đáng, chúng ta cũng không có thù hận, ta thực sự không muốn lưỡng bại câu thương"

"Hồ ngôn, ngươi đã như nỏ mạnh hết đà, bổn hậu mà sợ ngươi hăm dọa sao?'

Nghe thế thần tình Hắc Mãng phu nhân trở nên trầm mặc, thị buông thõng cánh tay trên mặt hiện lên vẻ quyết tuyệt.

"Thiếu gia, người nghĩ yêu phụ này có phải là hư trương thanh thế không?" Nguyệt Nhi nhẹ nhàng mở miệng.

"Điều này khó nói lắm, nhưng xem vẻ mặt của thị có lẽ còn sát thủ tối hậu" Lâm Hiên nuốt một ngụm nước miếng. Trước đó hắn còn cho rằng Hắc Mãng phu nhân đã như một thớt ngựa hoang bị đeo cương, nhảy đạp không được mấy phát. Nhưng hiện tại lại mơ hồ cảm thấy yêu phụ này không hề giống đang hăm dọa kẻ khác.

Trên mặt Lâm Hiên lộ tia giảo hoạt, song phương cứ đánh tới ta sống ngươi chết thì hắn càng vui hơn. Cẩn thận thu liễm khí tức toàn thân, Lâm Hiên cùng Nguyệt Nhi nói chuyện phiếm trong đầu.

Lúc này bộ dáng nữ yêu tràn đầy vẻ khinh thường. Ả không tin đối phương thật sự còn tuyệt chiêu nào. Hiển nhiên không để cho đối phương có thời gian mà thở, muốn ngay tức khắc đem Nguyên Anh của đối phương nuốt vào bụng.

Trên mặt báo yêu lộ ra vẻ tàn nhẫn, đôi cánh sau lưng nhẹ nhàng vẫy, hồng quang lóe lên rồi thân ảnh lại biến mất.

Vù một tiếng rồi huyết hoa bắn tung toé, bả vai của Hắc Mãng phu nhân đã lưu lại vài vết cào sâu đến tận xương, trong mắt nữ yêu lóe lên vẻ kinh ngạc. Vì sao đối phương không tránh né mà thậm chí ngay cả vòng bảo hộ cũng không phát ra!

Trong lòng nghi hoặc, ả cảm thấy có điều gì đó không ổn, đột nhiên một cái bóng từ phía sau quấn tới ả, chính là con Ngân Giác Cự Mãng.

Trong chốc lát cự mãng đã quấn quanh ngực và bụng của nữ yêu càng lúc càng thắt chặt khiến nữ yêu cảm thấy hô hấp không thông. Mà lúc này trên đầu lại bu lên đủ màu sắc chính là những con bướm độc liều mạng lao tới vẩy độc phấn.

Nữ yêu liên tục rống lên giận dữ nhưng không sợ hãi, thủ đoạn của đối phương bất quá cũng chỉ đến thế. Đợi đến khi ả hóa giải được pháp thuật thì sẽ thôn phệ ả tu sĩ đáng ghét kia.

Nhưng ả vừa chạm phải ánh mắt của Hắc Mãng phu nhân, đã thấy trong đôi mắt của đối phương tràn đầy oán độc: "Yêu tộc ngu xuẩn kia, là do ngươi tự tìm chết!"

"Chẳng lẽ nữ nhân này thật sự còn có hậu chiêu?" Trong đầu Báo yêu vừa mới lóe lên ý nghĩ thì đã thấy miệng vết thương nơi cánh tay bị đứt của Hắc Mãng phu nhân đột nhiên nứt ra vô số mảnh huyết nhục nhúc nhích trông vô cùng đáng sợ.

"Đây là cái gì?" Nữ yêu nhịn không được kinh hô lên, chỉ thấy những mọng thịt kia sinh trưởng rất nhanh, một lát sau đã biến thành những xúc tua lớn bằng ngón tay cái.

Mà bên ngoài của những xúc tua kia còn có vô số gai nhọn mọc ra, nếu bị đâm phải mùi vị hẳn là không dễ chịu.

Lúc này y phục của Hắc Mãng phu nhân cũng bị bung ra hết nhưng đáng tiếc là thân thể phong tình mê người kia lại bị ma khí che kín, Cánh tay còn lại đã hóa thành móng vuốt của loài quái điểu như yêu ma dị giới.

Nữ yêu trợn mắt há hốc mồm mà trên khuôn mặt của hai người ẩn nấp cạnh đó cũng tràn đầy kinh ngạc.

"Thiếu gia, đây ... đây là cái gì?" Nguyệt Nhi lắp bắp hỏi.

Lâm Hiên nhíu mày nhăn mặt, vận thị lực cẩn thận dò xét một lúc lâu mới thở dài nói: "Trước kia ta cũng đã quá xem thường Hắc Mãng phu nhân tham hoa này, không ngờ thị cũng là một nhân vật ngoan độc"

"Thiếu gia, ngươi đang nói gì vậy, không nên đánh đố người ta". Nguyệt Nhi nhíu mày, nũng nịu mở miệng.

"Nguyệt Nhi ngốc còn chưa hiểu hay sao. Hắc Mãng phu nhân vừa thi triển cũng là Tự Tàn bí thuật".

" Tự Tàn bí thuật?" Trong mắt Nguyệt Nhi lộ ra vẻ khó hiểu: "Thật không thiếu gia? Người nói là bí thuật này giống với bí pháp đoạn một cánh tay kia sao?".

"Không sai, chỉ có điều bây giờ ả đã ma hóa toàn thân thể..." Nói đến đây Lâm Hiên lại chăm chú nhìn về phía trước. Hắn cũng kiêm tu chính ma tất nhiên hiểu rõ. Lúc này thực lực của Hắc Mãng phu nhân sẽ bạo tăng nhưng sau này hậu quả cũng không nhỏ.

Trên mặt nữ yêu đầy vẻ kinh ngạc, sự kiêu ngạo trong mắt cũng đã thu liễm lại. Mắt thấy những xúc tua đầy gai sắp cuốn tới, nữ yêu ngẩng đầu gầm lên, hồng quang chợt lóe sau đó thân ảnh biến mất một cách quỷ dị.

Hắc Mãng phu nhân hơi sững lại nhưng sau đó khóe miệng lộ nụ cười mỉa mai. Lúc này cả người thị đã hoàn toàn ma hóa, ngoại trừ cái đầu thì các bộ phận khác đều giống như quái vật đến từ dị giới.

Miệng nơi vết thương của cánh tay trái mọc ra hơn mười xúc tua có gai, cánh tay phải thì biến thành một thanh loan đao giống như là chân trước của con bọ ngựa vậy. Nơi bụng của thị lại càng quỷ dị hơn, ở đó xuất hiện một quỷ diện vô cùng đáng sợ, cái mồm đỏ lòm há lớn như chậu máu bên trong răng nanh mọc chi chít.

Mắt thấy nữ yêu một lần nữa sử dụng Phong Độn thuật lập tức từ quỷ diện nơi bụng Hắc Mãng phu nhân bắn ra một cột sáng màu đen.

"Bùm!" Nữ yêu lảo đảo hiện ra, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc nhưng chưa kịp phản ứng thì Hắc Mãng phu nhân đã lao tới một lần nữa.

Báo yêu nổi giận, không tiếp tục thối lui mà hai chân trước cào loạn trên không. Cùng với tiếng vù vùng vang lên, vô số trảo ảnh xuất hiện.

Là một yêu tộc Hóa Hình kỳ, thân thể của ả đã trải qua thiên chuy bách luyện, uy lực của lợi trảo nanh nha đủ để so sánh với pháp bảo của tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Cho dù là lão quái Nguyên Anh trung kỳ cũng không có dũng khí ngạnh chiến. Có điều lúc này trên mặt Hắc Mãng phu nhân không hề có một tia bối rối, trực tiếp xông thẳng đón lấy trảo ảnh lấy cương chọi cương.

Chỉ thấy những tiếng gầm rú cùng huyết hoa bắn ra có vòi, khắp bụng ngực Hắc mãng phu nhân đều có những vết thương sâu tới xương do trảo ảnh lưu lại nhưng thị không quan tâm, miệng vết thương không chảy máu mà vô số huyết nhục bắt đầu lúc nhúc biến ra những xúc tua dài hẹp mang theo gai nhọn.

"Thiếu gia, nữ nhân này điên rồi sao. Nếu cứ tiếp tục đánh như vậy cho dù ả có thể giành phần thắng thì thân thể cũng đâu còn gì". Trong mắt Nguyệt Nhi lộ ra vẻ kinh ngạc cùng khó hiểu.

Chỉ thấy Hắc Mãng phu nhân giống như con cọp điên, cơ hồ mỗi chiêu số đánh ra đều muốn là đồng quy y tận, vết thương trên người càng ngày càng nhiều, thân thể đã bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi.

"Khi ma hóa toàn thân thì phải trả một cái giá rất đắt. Sau trận chiến này thân thể của Hắc Mãng phu nhân cũng không thể tiếp tục sử dụng, Nguyên Anh phải đoạt xá một lần nữa, vậy thì ả còn cần cố kỵ điều gì chứ?" Lâm Hiên mỉm cười mở miệng.

"Thì ra là thế". Nguyệt Nhi gật gật đầu trên mặt lộ vẻ đã hiểu, thảo nào mà trước kia Hắc Mãng phu nhân từng nói rằng không muốn lưỡng bại câu thương.

Lúc này Nữ yêu cũng đã hiểu ra, đáng tiếc đã muộn, hiện tại bản thể báo yêu đã bị hơn mười xúc tua cuốn lấy, gai nhọn đâm sâu vào da thịt đau đớn vô cùng. Chỉ thấy linh lực toàn thân Hắc mãng phu nhân cuộn lên, xúc tua càng lúc càng thu chặt mặc cho nữ yêu giãy dụa như thế nào cũng không tác dụng. Quỷ diện nơi bụng há mồm thè cái lưỡi màu đỏ như là một lưỡi kiếm sắc nhanh chóng đâm xuyên qua bụng của nữ yêu. Nhưng cùng lúc, hai chân trước của nữ yêu đột nhiên duỗi dài đâm vào lồng ngực của Hắc Mãng phu nhân.

Lưỡng bại câu thương!

Thân thể của yêu tộc mạnh mẽ hơn tu sĩ nhân tộc rất nhiều nhưng Hắc Mãng phu nhân sử dụng thần thông của yêu ma thượng cổ dị giới, thương tích nặng như vậy cũng chỉ khiến thị hơi nhíu mày, nhanh chóng giơ cốt đao cực lớn do tay phải biến thành lên.

Chỉ thấy lệ quang lóe lên cùng huyết hoa bắn tung tóe, Hắc Mãng phu nhân đã chém nữ yêu cùng xúc tua của mình thành hai đoạn.

Cuối cùng cũng phân thắng bại. Trên mặt của Hắc Mãng phu nhân lóe lên vẻ vui mừng, còn chưa kịp có động tác thì từ trong huyết hoa bắn ra một đạo hào quang.

Ở xa xa Lâm Hiên thấy rất rõ ràng là một con báo nhỏ, hai chân trước của nó đang ôm một viên Bảo châu to cỡ mắt rồng. Đây là yêu hồn mang theo yêu đan trốn đi.

Hắc Mãng phu nhân tất nhiên sẽ không buông tha cho con mồi, miệng mở phun ra một đoàn yêu vụ màu đen biến thành cự thủ chụp về phía yêu hồn.

Yêu hồn cũng không ngồi yên chờ chết. Cái miệng nhỏ khẽ mở phun ra một tia yêu khí nhỏ như sợi tơ, đây chính là bổn mạng yêu lực khiến màu sắc của yêu hồn nhạt hơn rất nhiều. Trên mặt cũng xuất hiện vẻ mệt mỏi.

"Hừ! Vô dụng, chỉ là một hồn phách cũng muốn thoát khỏi tay của bổn phu nhân sao?" Trên mặt Hắc Mãng phu nhân lộ vẻ khinh thường, một lần nữa phun ra mấy ngụm yêu khí, dù sao thân thể này cũng phải vứt bỏ nên không ngần ngại sử dụng pháp lực trong thân thể.

Những yêu vụ kia biến thành Cự thủ màu đen chặn hết bốn phương tám hướng đường tẩu thoát, cuối cùng trên mặt của yêu hồn cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Chán chường phẫn nộ cùng không cam lòng.

Vốn là kẻ đi săn không ngờ lại trở thành con mồi.

Nhưng trên thế gian này làm gì có bán thuốc hối hận, mặc cho nó kháng cự thế nào kết quả sau nửa tuần trà cũng bị một đại thủ tóm được.

Trên mặt của Hắc Mãng phu nhân lộ vẻ thỏa mãn, lấy trong túi ra một cái hộp ngọc đem yêu hồn nhốt vào đó. Sau đó liên tiếp thi triển mấy pháp thuật cấm chế rồi mới cẩn thận đi.

Hắc Mãng phu nhân thở dài một hơi, lần tầm bảo xem như kết thúc, thân thể ma hóa này không còn chống đỡ được bao lâu, Nguyên Anh ở lâu trong đó thì thần thức cũng bị ảnh hưởng. Nguyên Anh đang muốn thoát ra đột nhiên lông mày nhíu lại quát: "Ai ở đằng sau băng nham kia, lăn ra đây cho ta"

Vẻ mặt Lâm Hiên ngẩn ngơ nhưng không mấy ngạc nhiên, hắn ẩn nấp vốn quá gần đối phương. Vừa rồi do thị phải ngưng thần chiến đấu còn hiện tại có thể phát hiện ra hắn cũng không có gì kỳ lạ.

"Phu nhân không nên tức giận, là ta" Lâm Hiên vừa nói vừa thong thả bước ra.

"Ngươi..." Nhìn rõ là Lâm Hiên, trên mặt Hắc Mãng phu nhân không nhịn được vẻ kinh ngạc. Không phải tiểu tử này đã bị nữ yêu kia giam cầm rồi sao. Một tu tiên giả Ngưng Đan kỳ nhỏ nhoi như hắn sao thể tự thoát khỏi cấm chế của yêu thú Hóa Hình kỳ?

Tuy kinh ngạc nhưng rất nhanh sắc mặt Hắc Mãng phu nhân bình tĩnh trở lại.

"Thì ra là Lâm đ*o hữu, lần truy tìm bảo vật này có quá nhiều biến cố, xem ra phải kết thúc tại đây. Bổn phu nhân muốn trở về động phủ, ngươi cũng tự thu xếp cho mình." Hắc Mãng phu nhân thở dài thanh âm đầy phiền muộn.

"Phu nhân từ bỏ ý định rồi sao?"

"Ừm, hiện đã rơi vào tình trạng này, không thể tiếp tục tầm bảo".

"Nhưng tại hạ lại chưa muốn dừng, hay là phu nhân đem vị trí của Kỳ Lân cổ động nói cho ta, Lâm mỗ vẫn còn muốn thử một lần" Lâm Hiên ung dung mở miệng.

"Cái gì?" Hắc Mãng phu nhân ngẩn ngơ, vẻ mặt trở nên cổ quái. Lá gan của tiểu tử này thật không nhỏ a!

Vẻ mặt của Hắc Mãng phu nhân trầm lại chần chờ một chút sau đó phát ra âm thanh lạnh lùng: "Lời vừa rồi ta có thể coi như chưa nghe thấy, tiểu tử! Ngươi dám có dã tâm đối với bảo tàng sao, Hừ! Sao không xem lại thực lực của mình đi...."

Hành trình tìm bảo vật đã chấm dứt, Lâm Hiên cũng không còn tác dụng. Với tính tình thường ngày của Hắc Mãng phu nhân thì đã sớm sát diệt hắn, nhưng lúc này thị không muốn mang thêm phiền toái.

"Ồ! Nếu như tại hạ vẫn kiên trì ý định thì phu nhân sẽ động thủ?" Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười mỉa mai. "Phu nhân chớ quên, một hồn phách của ngươi đang nằm trong tay ta. Nói thật Lâm mỗ nhất định phải có được Kỳ Lân cổ động, ta khuyên phu nhân nên ngoan ngoãn mở miệng để khỏi phải chịu đau khổ".

"Hừ! Thật sự là rồng mắc cạn bị tôm bỡn, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Ta đại chiến cùng với báo yêu. Hẳn ngươi đã ở một bên quan sát nên cho rằng hiện tại bản phu nhân như là nỏ mạnh hết đà, nên uy hiếp ta chăng? Hừ. Chỉ là một tu tiên giả Ngưng Đan kỳ, dù ta chỉ còn lại Nguyên Anh cũng tiêu diệt ngươi rất dễ dàng. Còn về phần Cấm Thần thuật, ngươi thật sự cho rằng nó có tác dụng đối với ta sao?" Hắc Mãng phu nhân giận quá hóa cười ầm lên.

"Thế sao?" Lâm Hiên cũng không muốn tốn nhiều nước miếng, chỉ có thực lực mới khiến đối phương khuất phục. Hắn vươn tay ra vỗ lên túi trữ vật, hào quang lóe lên một lệnh bài đen nhánh từ bên trong bay ra. Lâm Hiên đánh lên đó một đạo pháp quyết.

Hắc Mãng phu nhân chẳng thèm để ý, khuôn mặt cười lạnh như băng: "Ta đã bảo là không có hiệu quả...Hừ! Lâm đ*o hữu, chẳng lẽ ngươi đã quên là ở nơi này bài xích ngũ hành chi bảo, Cấm thần bài của ngươi làm sao có tác dụng chứ?"

"Hừ! Điều này đương nhiên ta hiểu rõ" Lại thấy Lâm Hiên nở nụ cười âm hiểm.

"Hả?..." Hắc Mãng phu nhân cảm thấy có chút không ổn.

"Đương nhiên Cấm thần thuật là vật vô tác dụng, vừa rồi tốn lời với chẳng qua là để ngươi nghỉ ngơi thêm một lát, bây giờ hãy nhìn lại mình đi"

"Cái gì?" Lần này vẻ mặt của Hắc Mãng phu nhân trở nên trắng bệch, thị đã sơ suất quên mất thân thể đã ma hóa tới cực hạn. Lẽ ra không nên nghe tên tiểu tử họ Lâm khua môi múa mép mà phải nhanh chóng trừ hắn. Trên mặt thị thoáng hiện vẻ hối hận, sát khí kinh người phóng lên ngút trời, đưa tay phải đã hóa thành cốt đao lên định bổ xuống!

Nhưng đã muộn, Cốt đao của Hắc Mãng phu nhân chưa chém xuống thì khuôn mặt đã lộ ra vẻ vô cùng thống khổ, thân thể tự dưng xuất hiện một vết thương.

"A...!" Hắc Mãng phu nhân ngẩng đầu, trong miệng phát ra thanh âm không còn giống như của ả.

Mặc dù không cam lòng nhưng không thể không vứt bỏ thân thể này, bạch quang lóe lên rồi Nguyên Anh đã độn xuất ra.

Đọc truyện chữ Full