DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bách Luyện Thành Tiên
Chương 236: Thiên sinh mị cốt

Nói hoa mỹ là Quý Tân Lâu nhưng thật sự nơi này chỉ có một số sương phòng mà thôi, tuy bố trí khá đơn giản nhưng cũng có phần tao nhã.

" Xin mời tiền bối an tọa."

Nhẹ gật đầu Lâm Hiên không nói một lời, liền ngồi xuống ngắm hai bức họa treo trên vách.

Thiếu nữ kia sau khi dâng trà lên lập tức lặng lẽ lùi ra khỏi sương phòng. Lâm Hiên cũng không phải chờ đợi lâu. Chỉ qua thời gian để một bữa cơm, lão giả kia lập tức đi đến, trong tay có một cái khay làm bằng bạc, trên đó để y phục Lâm Hiên yêu cầu.

"Tiền bối thấy sao, người có vừa ý người chăng? " Trên mặt lão giả lộ ra vẻ muốn lấy lòng.

Thần thức Lâm Hiên liền đảo qua, nhẹ gật đầu ""Không tồi, đạo hữu đã rất tận tâm nhưng còn tư liệu về Huyền Phượng Môn…"

"Vãn bối đã chuẩn bị rất đầy đủ. " Lão giả vừa nói vừa lấy trong lòng ngực ra một cái ngọc giản màu xanh biếc cung kính dâng lên tận tay Lâm Hiên.

Hắn tiện tay tiếp nhận rồi cho vào túi trữ vật, tay áo liền nhẹ phất, trên bàn bỗng xuất hiện một đống tinh thạch nhỏ khoảng chừng mười bảy mười tám khối.

Lão giả thoáng ngẩn người sau đó trên mặt lộ vẻ vui mừng như điên:" Đa tạ tiền bối ban thưởng."

Lâm Hiên chỉ gật đầu không nói thêm điều gì, thân hình chợt động đã biến mất không thấy tăm dạng.

Một lúc sau Lâm Hiên đã rời Ngũ Chỉ Phong, ngồi bên cạnh một khối đá trơ trụi đem thần thức nhập vào ngọc giản.

Thời gian chầm chậm trôi qua chừng một bữa cơm, Lâm Hiên mới thu hồi thần thức thoáng thở dài, trầm ngâm không nói gì.

Lão giả lưng còng kia xem ra đã tận tâm tận lực, đem tư liệu về Huyền Phượng Môn ghi lại vô cùng chi tiết, đương nhiên những điều này không phải là bí mật gì.

Tuy nhiên sau khi đọc xong, Lâm Hiên cảm khái mãi không thôi. Đệ nhất đại phái nơi Yêu Linh Đảo quả thật là danh bất hư truyền. Tuy không thể so sánh cùng thời thượng cổ nhưng hiện tại trong môn phái cũng có gần hai mươi vị Nguyên Anh tu sĩ, trong đó còn có ba người đã đạt đến trung kỳ.

Nhất là đại trưởng lão, tuy chưa thể chính thức đột phá được bình cảnh nhưng cũng tính là một nửa của hậu kỳ đại tu sĩ.

Quy mô như thế dù chưa bằng được cửu đại thế lực Vân hải nhưng cũng không kém là bao. Xem ra kẻ nào muốn lén trộm Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết thì thật là giống như trộm răng trong miệng lão hổ.

Nghĩ đến đó sắc mặt Lâm Hiên liên tục thay đổi, có lúc lại sa sầm xuống.

Mạnh yếu chính là những lúc như thế này. Đổi lại là một người khác trong đầu chắc đã có ý định buông tay nhưng Lâm Hiên bước trên tiên đạo đã gặp không biết bao khó khăn, trải qua biết bao chông gai nên tính tình kiên cường vô cùng.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu sắc mặt hắn lập tức trở lại bình thường. Việc này còn phải tính toán kỹ lưỡng nhưng hắn không có ý từ bỏ.

Bạch quang chợt lóe, Lâm Hiên đã đem ngọc giản thu lại, sau đó vẻ mặt thoải mái chậm rãi đi vào trong núi.

Rất nhanh một cái phường thị đơn sơ liền hiện ra trong mắt.

Theo lời của Chu Huyết Ngân thì nơi đây Huyền Phượng Môn mở ra để cho đệ tử cấp thấp, bên trong không hề có vật phẩm hữu ích cho Ngưng Đan Kỳ tu sĩ.

Bất quá Lâm Hiên rất phấn khởi đi vào bên trong. Hắn đang tò mò muốn biết phường thị ở Yêu Linh Đảo có khác gì ở Nhân giới hay không.

Lúc này Lâm Hiên đã thay đổi y phục nên vào trong cũng không gây sự chú ý nữa. Đã lâu lắm rồi hắn chưa ghé lại phường thị của tu sĩ cấp thấp, trong này cửa tiệm không nhiều, chỉ chiếm khoảng chừng một phần ba, còn lại là những gian tiệm tạm bợ lâm thời mà thôi.

Trên các quầy hàng bày bán một số linh khí phù triện tự chế còn có cả đạo thư nhưng không lúc nào ngớt tiếng cò kè trả giá, đôi khi cũng chỉ là một khối tinh thạch mà tranh nhau đến đỏ mặt tía tai.

Cảnh vật trước mắt khiến cảnh cũ năm xưa chợt hiện về. Với sự trầm ổn của Lâm Hiên cũng không khỏi cảm giác như mình vừa trải qua giấc mộng Nam Kha (1). Lúc trước hắn vẫn là một đệ tử cấp thấp, luôn vì một chút tài nguyên mà không ngừng cố gắng.

Thời gian thấm thoát thoi đưa như bóng câu bên cửa sổ, trăm năm chỉ trong là chớp mắt. Ngoảnh đầu nhìn lại khiến người ta cảm khái vô cùng.

Mặc dù nơi này không có thứ gì hữu ích nhưng có chút gì đó của những ngày xưa cũ thôi thúc hắn tản bước qua nơi đây.

Chỉ thấy vẻ mặt hắn rất kỳ lạ, có lúc như rơi vào trầm tư rồi lại lộ ra nụ cười mỉm trên khóe môi.

Có điều sau một lát thì trong mắt lộ ra sự kinh ngạc.

Hắn khám phá ra các loại vật phẩm bày bán thì tài liệu yêu thú chiếm tỉ lệ rất cao, gần như là chiếm tới hơn một nửa. Hơn nữa so sánh với Nhân giới, cùng một loại hàng nhưng giá lại thấp hơn rất nhiều.

Ví dụ như da lông của Hỏa Thử cấp một, nếu ở tu tiên giới Vân Hải giá khoảng chừng bảy đến tám khối tinh thạch nhưng ở đây chỉ có ba khối, thậm chí là còn có giá rẻ hơn.

Hơn nữa chủng loại vô cùng phong phú, có những loại yêu thú cấp một cấp hai mà với kiến thức uyên bác như Lâm Hiên cũng chưa từng nghe qua.

Khám phá này khiến Lâm Hiên kinh hỉ vô cùng, đây chẳng qua chỉ là phường thị cấp thấp mà thôi, nếu là đại hội trao đổi của tu sĩ cấp cao không biết sẽ xuất hiện cái gì nữa đây.

Chỉ sợ là những tài liệu yêu thú khó gặp ở Nhân giới đều có thể dễ dàng thấy ở đây. Bước chân Lâm Hiên dần trở nên nhanh hơn, mắt lộ ra một tia hưng phấn dị thường, cổ nhân có câu Tái ông thất mã (2), hoạ phúc khôn lường.

Hiếm khi cảm giác dễ chịu như vậy, nhìn đâu cũng thấy vô cùng thoải mái, Lâm Hiên liền dạo quanh khắp nơi thêm một lúc nữa khoảng thời gian một tuần nhang.

Sau đó hắn dừng chân trước một gian tiệm. Gian tiệm này không lớn lắm chỉ bày bán một ít linh khí phù triện chỉ là một vài loại cấp thấp, nhưng ánh mắt Lâm Hiên lại chú ý đến một quyển điển tịch cũ bên góc trái của cửa tiệm. Vẻ ngoài của nó dường như khắc sâu dấu vết thời gian, bên trên có đề mấy chữ lớn : "Công pháp Yêu Tộc khái quát".

"Đạo hữu thích quyển điển thư này ư, nó là của tổ tiên tiểu nữ truyền xuống, không dám dối gạt người, ta xuất thân từ một gia tộc tu tiên đã suy tàn. Chỉ là tổ tiên ta thích thu thập kỳ văn dị sự, trong này đều có giới thiệu sơ lược qua các loại công pháp Yêu Tộc " Chủ tiệm là một nữ tử mười bảy mười tám xuân xanh, âm thanh êm dịu ngọt ngào.

" Chà, cô nương không phải là đệ tử Huyền Phượng Môn sao?" Nhìn qua y phục của đối phương Lâm Hiên có chút kinh ngạc.

"Tất nhiên là không phải, đạo hữu không biết là chỉ cần đưa một khối tinh thạch tán tu bên ngoài có thể mở quầy ở đây sao? " Nữ tử không khỏi mở to đôi mắt xinh đẹp lộ vẻ vô cùng ngạc nhiên.

"Thì ra là thế" Lâm Hiên nhẹ gật đầu thầm cười lạnh, lão giả tóc bạc kia quả nhiên có mưu đồ, không biết đang mưu tính chuyện quỷ quái gì lại dám nói nơi đây yêu tộc hung tàn còn tán tu chỉ có con đường chết.

Tất nhiên dù lão tính làm trò quỷ gì chăng nữa Lâm Hiên cũng thèm để ý gì. Với thần thông hiện tại của hắn diệt sát một tu sĩ Ngưng Đan Kỳ chỉ là chuyện nhỏ. Trước thực lực chân chính mọi âm mưu quỷ kế đều vô nghĩa.

Sự chú ý của Lâm Hiên lại dồn lên quyển điển thư kia, trên mặt cũng không hề lộ vẻ ngạc nhiên. Tu sĩ dưới Trúc Cơ Kỳ do thần thức quá yếu nên không thể ghi lại vào ngọc giản. Muốn ghi nhớ đều gì chỉ có thể dựa vào giấy mà ghi chép lại, xuất hiện những quyển điển thư thế này cũng là bình thường.

Lâm Hiên tùy tiện mở ra rồi hỏi: "Giá như thế nào? "

"Năm khối tinh thạch. " Âm thanh của thiếu nữ dịu nhẹ ngọt ngào khiến Lâm Hiên không khỏi ngẩng đầu nhìn nàng một cái. Thì ra nha đầu này thiên sinh mị cốt, tuy nhan sắc không phải là nghiêng nước nghiêng thành nhưng kết hợp với thiên phú, chỉ sợ hấp dẫn vô cùng đối với nam nhân.

Tất nhiên Lâm Hiên là một ngoại lệ, thứ nhất là tu vị hắn rất cao cùng đạo tâm củng cố, thứ hai là bản thân hắn còn có không ít khúc mắc với những nữ tử còn xinh đẹp hơn thế này nhiều.

Lâm Hiên lập tức định thần lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười, năm khối tinh thạch đối với tu sĩ cấp thấp là con số không nhỏ nhưng đối với hắn chỉ như một hạt bụi mà thôi.

Lâm Hiên liền trực tiếp vỗ tay vào túi trữ vật, lấy ra năm khối tinh thạch đưa cho nàng.

"Đa ta" Thiếu nữ mừng rỡ, nở một nụ cười rạng rỡ mà nhận lấy. Lâm Hiên liền cầm lấy quyển điển thư cũ rồi lại tiếp tục tản bộ.

Bất quá một lúc sau hắn cũng không có thu hoạch gì thêm, dù sao nơi này là phường thị dành cho tu sĩ cấp thấp nên những thứ bán trong này thật sự không thích hợp với hắn cho lắm.

Nửa canh giờ sau dường như Lâm Hiên không cảm thấy thú vị, liền rời khỏi phường thị.

"Thiếu gia, tiếp theo chúng ta nên làm gì? " Âm thanh nhẹ nhàng của Nguyệt Nhi liền vang lên trong tai.

"Điều này thì…." Lâm Hiên không khỏi khoanh tay cúi đầu trầm ngâm.

Theo lý khi đã đến nơi này, trong thời gian ngắn không có cách gì trở lại, vậy phải đi tìm nơi khai mở động phủ.

Thân là khách khanh trưởng lão Huyền Phượng Môn, Lâm Hiên có thể dựa vào khối lệnh bài để có được một tòa động phủ tạm thời.

Thân hình vừa chuyển hóa thành một đạo độn quang hướng đến một bên của ngọn núi mà bay đi.

Sau đó sự tình diễn ra hết sức thuận lợi, tu vị Ngưng Đan Trung Kỳ khiến quản sự lo việc tiếp đãi vô cùng cung kính.

Sau khi đến động phủ, Lâm Hiên lấy mấy bộ trận pháp bố trí ra rồi liền đánh một giấc dài, đến sáng hôm sau hắn mới lấy quyển điển thư cũ kia bắt đầu xem qua.

Miệt mài đọc cho đến khi thái dương hạ sơn, Lâm Hiên mới nhẹ khép quyển điển thư lại trên mặt lộ vẻ sảng khoái vô cùng. Xem ra hắn đã tìm được đáp án cho nghi vấn trong lòng.

Đối với công pháp tu yêu, Chu Huyết Ngân cũng từng nói qua song rất sơ lược. Muốn rời khỏi Yêu Linh Đảo thì hắn phải học được Phượng Vũ Cửu Thiên quyết.

Trước đây Lâm Hiên cũng đã từng xem qua Chu Huyết Ngân thi triển công pháp.

Tu yêu giả vô cùng khác biệt với bốn nhà kia, tuy cũng có thể sử dụng linh khí pháp bảo nhưng lại còn có thể đem thân thể yêu hóa, sử dụng các loại thần thông quỷ dị khác.

Chu Huyết Ngân từng đem tay phải biến thành lợi trảo nhưng Lâm Hiên không hy vọng khi hắn tu yêu lại trở thành quái dị như thế.

Theo quyển điển thư kia thì tu yêu công pháp tuy thiên hình vạn trạng song đều có một vài điểm chung.

Xét về công pháp tầm thường cùng công pháp trung đẳng mới yêu cầu tu sĩ đem thân thể yêu hóa. Còn công pháp cao cấp và công pháp cực phẩm thì không cần như thế, lại có phần giống Phật Đạo Nho Ma có sử dụng pháp bảo. Hơn nữa nghe nói sau khi tu luyện hai loại công pháp bậc cao thì cho dù không cần yêu hóa thì thân thể của tu sĩ cũng cường đại vô cùng.

Đặc biệt là cực phẩm công pháp luyện đến thâm hậu thì có thể khiến thân thể cứng rắn vô cùng, tựa như pháp bảo vậy.

Lâm Hiên tuy có kinh ngạc nhưng sau một lúc hắn lập tức bình tĩnh trở lại.

Không giống như nhân tộc, Hóa Hình kỳ yêu tộc tuy rằng cũng có sử dụng pháp bảo song chỉ xem đó là ngoại vật, yêu tộc vốn xem trọng việc bồi luyện thân thể.

Thậm chí là những yêu thú có tu vị cao cũng không thèm sử dụng pháp bảo mà đem lợi trảo cùng răng nhọn bẩm sinh tôi luyện đến mức khó có tưởng tượng nổi, chém đinh chặt sắt như chém bùn, có thể trực tiếp ngạnh kháng với một số pháp bảo lợi hại.

Tuy thân thể nhân tộc kém xa yêu tộc nhưng mô phỏng thần thông, đem cực phẩm công pháp luyện đến tinh thuần thâm hậu thì cũng có thể so sánh với độ cứng rắn của những pháp bảo bình thường.

Lâm Hiên không khỏi thở dài, tu tiên đạo quả thật thần bí vô thường, hiện tại như hắn đây thì cũng chỉ là đi lướt như cưỡi ngựa xem hoa (3) mà thôi.

Nhẹ đặt quyển điển thư trên tay xuống, nhìn lên bầu trời đang nhuốm màu tịch dương. Lâm Hiên bắt đầu ngồi xếp bằng đả tọa, mấy ngày nay hắn hoàn toàn không có để tâm tu luyện, bỏ qua không ít thời gian luyện công.

Hiện tại cần phải chuyên tâm tu luyện. Nhưng nơi này nhưng linh khí lại vô cùng loãng thật sự là không hợp với tu tiên giả như hắn. Cũng may vẫn còn các loại linh dược trợ giúp cho việc luyện công.

Trải qua một đêm yên bình ngày, hôm sau khi ánh ban mai vừa lên, Lâm Hiên đã khôi phục lại thần thái sảng khoái vô cùng.

"Hơ!"

Không khí trong lành vô cùng. Hắn liền hít vào một hơi thật sâu rồi lập tức nhẹ phủi áo đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi động phủ Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng, hướng về phía xa trên không trung mà bay đi.

Diện tích Yêu Linh Đảo rộng lớn vô cùng. Theo sự phỏng đoán của Lâm Hiên chỉ sợ là gấp hai ba lần U Châu cộng lại. Ngoại trừ Huyền Phượng Môn ra thì các môn phái tu yêu khác cũng nhiều đếm không xuể.

Lâm Hiên dự định đi du ngoạn một vòng, Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết không phải một sớm một chiều là có thể lấy được. Trước tiên hắn định làm quen với hoàn cảnh địa hình chung quanh, biết đâu sau này sẽ có chỗ hữu dụng.

Lòng nghĩ như thế Lâm Hiên độn quang cũng không nhanh lắm. Khoảng thời gian một bữa cơm hắn chỉ mới bay được hơn trăm dặm mà thôi. Đồng thời lại phóng thần thức ra xung quanh tỉ mỉ đánh giá mọi thứ.

"Ồ?"

Cách hắn khoảng chừng vài dặm phía trước có một sơn cốc nho nhỏ, diện tích cũng chỉ hơn trăm trượng. Vốn không có gì đáng chú ý nhưng lúc này có hai tu tiên giả một nam một nữ, linh khí trên người dao động mỏng manh, chắc chắc là chưa Trúc Cơ thành công.

Những tu sĩ cấp thấp như thế thì bình thường đừng hòng lọt vào mắt Lâm Hiên, có điều trong đó lại có một nữ tử mà hắn biết.

Thiếu nữ chừng đôi mươi dung mạo thanh tú, nhưng từ trên thân thể thành thục toát ra vẻ gì đó khiến người nhìn thấy phải động phong tình.

Thiên sinh mị cốt!

Thì ra là nữ tử hôm qua ở phường thị, Lâm Hiên khẽ chau mày. Tức khắc đạo độn quang của hắn dần dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng hóa thành một bóng hình xanh mờ ảo biến mất tại chỗ.

Với ẩn nặc thuật hiện tại của hắn đừng nói là Linh Động Kỳ đệ tử mà dù là u sĩ Ngưng Đan Kỳ tcũng không thể phát hiện ra được.

Tất nhiên Lâm Hiên sẽ không dư hơi mà nghe lén chuyện riêng của hai đệ tử cấp thấp này, chỉ là hắn phát hiện giữa hai người có chút quỷ dị.

Trên mặt nữ tử kìa tràn đầy lửa giận còn về nam tử kia tuổi cũng xấp xỉ với nàng, thoạt nhìn thì mi thanh mục tú anh tuấn song lại khiến người cảm thấy có gì đó rất tà dị.

Nếu bình thường Lâm Hiên không có hứng thú gì mà làm trò anh hùng cứu mỹ nhân. Bất quá quyển điển thư của thiếu nữ này đã giúp hắn giải quyết được khúc mắc trong lòng. Khiến hắn cũng có chút cảm kích với nàng.

"Họ Kim kia, ngươi đừng có khinh người quá đáng!" Lúc này trên mặt thiếu nữ tràn đầy sự tức giận khẽ quát.

"Bình nhi cô nương, nàng nói như vậy là oan cho Kim mỗ, ta đối với cô nương là một tấm chân tình. Hy vọng có thể kết thành song tu để cả hai cùng khám phá thiên đạo. Chuyện tốt như thế sao lại nói là khi nhục cô nương chứ" Nam tử kia dần dần từng bước tiến lại, tuy trên mặt hắn nói cười nhưng lại khiến người có cảm giác khó chịu.

"Song tu! " Sắc mặt thiếu nữ không khỏi đỏ bừng lên bất quá lại càng khiến nàng thêm phần kiều diễm. Nàng vốn là thiên sinh mị cốt, tuy không phải tuyệt đại giai nhân nhưng thần thái này cũng đã khiến chúng sinh điên đảo rồi. Lâm Hiên bí mật ẩn một nơi gần đó cũng không khỏi thầm nghĩ, nha đầu này thật sự là vưu vật họa quốc ương dân, khó trách tên nam tử kia đầu óc mê mẩn.

Lúc này vẻ mặt thiếu nữ đã không còn bình thản như trước mà thay vào đó là một sự kiên quyết vô cùng: "Họ Kim kia, ngươi không cần si tâm vọng tưởng nữa, Bình nhi cho dù là gả cho một con heo thì cũng sẽ không bao giờ đi theo ngươi cả!"

Hàm ý so sánh trong lời này khá cay độc đủ để thấy thái độ của nàng đối với nam nhân kia chán ghét đến cực điểm.

Nghe những lời này trong mắt họ Kim kia ánh lên sự tàn khốc nhưng nhanh chóng biến mất. Có vẻ hắn đang rất kiềm chế, ngữ khí có chút gượng gạo nói:"Bình nhi cô nương, Kim mỗ thành tâm thành ý muốn kết thành song tu bạn lữ với nàng. Ngươi cần gì phải cự tuyệt đến thế, dù gì Diệp gia cũng đã sớm không còn. Nàng vốn chẳng phải là đại tiểu thư hiển hách gì đó nữa rồi, bây giờ cũng chỉ là một tán tu mà thôi. Kim mỗ tuy bước chân vào tu tiên giới chưa lâu song được gia tổ quan tâm thì công pháp đại thành chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi…."

"Câm mồm cho ta! Cho dù là Diệp gia đã suy sụp song Bình nhi ta cũng không phải là hạng nữ nhân mặt dày mày dặn vô sỉ. Sao có thể làm ra chuyện dùng nhan sắc mà đổi chác chứ. Ta cũng biết ngươi là thiếu chủ của Côn Nam Sơn nên đừng lấy danh của Côn Nam lão ma ra mà dọa ta. Hừ tên họ Kim kia, ngươi tưởng ta không biết gì về lai lịch của ngươi sao? Khi ngươi chưa bước chân vào tiên đạo đã cực kỳ tham hoa hiếu sắc. Không biết đã có bao nhiêu nữ tử trong trắng đã bị hủy dưới tay ngươi. Từ khi lọt vào mắt của Côn Nam lão ma ngươi lại càng phóng túng không hề kiêng kỵ gì. Thậm chí còn lấy nữ tử để làm đỉnh lô tùy ý thải âm bổ dương…"

"Hừ! Xú nha đầu rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt hả."Nam tử họ Kim bị đối phương nói trúng tim đen thì vẻ mặt lập tức biến sắc :"Vốn dĩ thấy ngươi có chút nhan sắc nên định thu ngươi làm thị thiếp của bổn thiếu chủ. Vậy mà ngươi không biết phân biệt tốt xấu. Đã vậy ta sẽ cho ngươi được như tâm nguyện, trở thành đỉnh lô cho bản thiếu chủ thải bổ." Lời còn chưa dứt trên mặt hắn đã lộ vẻ dâm tà, cái mặt nạ chính nhân quân tử đã rớt mất tự lúc nào. Không còn kiêng dè gì bắt đầu dùng ánh mắt dâm đãng quét lên khắp những bộ vị nóng bỏng trên người thiếu nữ kia.

"Ti tiện vô sỉ! " Diệp Bình Nhi vừa thẹn vừa giận lập tức chân ngọc đạp mạnh, từ trong lòng bàn tay xuất hiện vài cái phù lục.

Chỉ thấy nàng nhẹ phất tay một cái vài khối quang cầu màu đen cỡ nắm tay bỗng xuất hiện.

Yêu đạn phù là Nhân giai sơ cấp pháp thuật, nói cách khác đây cũng là một loại pháp thuật nhập môn tựa Hỏa Đạn Thuật của Nhân giới.

Nhưng Diệp Bình Nhi chẳng qua cũng chỉ là Linh Động Trung Kỳ nên trong người cũng không có nhiều phù lục cao cấp.

Lúc này những quả yêu khí cầu dưới sự thúc dục của nàng liền hung hăng giáng xuống đối phương.

" Hừ, với ba miếng thần thông mèo quào chó gặm thế này mà lại dám chống lại bổn thiếu gia ư? "

Trên mặt nam tử họ Kim kia tràn đầy nụ cười nhạo báng, trên thân hiện ra một luồng hắc khí dày đặc, đối mặt với yêu đạn phù kia hắn chẳng thèm né tránh, người như con dã thú chợt hóa lớn, cơ thể hắn lúc này cực kỳ đáng sợ.

"Yêu hóa thuật! Ngươi lại có thể yêu hóa được sao !" Trên mặt thiếu nữ tràn đầy sự kinh hoảng.

Về phần Lâm Hiên thì hắn không khỏi bĩu môi, Côn Nam lão ma gì đó mà đệ tử đích truyền cũng chỉ là tu luyện công pháp bình thường, nên biết rằng khi luyện công pháp cao cấp hay cực phẩm thì sẽ không khiến thân thể bị yêu hóa.

Song Lâm Hiên cũng không hề hay biết lần này hắn đã lầm, bất cứ chuyện gì cũng đều có ngoại lệ.

Vẫn có một bộ phận nhỏ không tuân theo quy luật này. Thực ra Côn Nam lão ma tu luyện công pháp cao cấp nhưng khi chiến đấu lại khiến cho thân thể yêu hóa.

Sau khi tay trái yêu hóa xong, nam tử họ Kim kia liền nhẹ vung lên đánh nát tất cả yêu đạn phù, khóe miệng lộ ra nụ cười ra dâm đãng từ từ bước về phía thiếu nữ.

Trong mắt Diệp Bình Nhi lộ ra một tia sợ hãi nhưng không hoảng loạn. Tay lập tức vung ra vỗ vào túi trữ vật tế xuất ra một thanh chủy thủ sáng lấp lánh.

"Chà, ra là trung phẩm linh khí cơ đấy, xem ra trong tay Diệp đại tiểu thư vẫn còn không ít đồ tốt, tán tu bình thường nào có thể sánh được. " Nam tử họ Kim kia ngoài miệng tỏ ra chế diễu song nét mặt lại lộ ra vẻ nghiêm trọng, uy lực của trung phẩm Linh Khí nào phải nhỏ, không dễ đối phó như những phù lục tạp nham kia.

"Biến! "

Thiếu nữ lập tức xuất thủ điểm nhẹ lên thanh chủy thủ, yêu khí chợt lóe, trủy thủ hóa thành một đạo tinh quang điên cuồng đâm thẳng về phía đối phương.

Nam tử họ Kim kia liền ngẩng đầ, trong đôi mắt ẩn hiện một tia sáng đỏ như máu, tay trái yêu hóa liền giơ lên tựa như muốn đón đỡ chủy thủ.

Xem ra hắn đang muốn ngạnh kháng với nó.

Lúc này Lâm Hiên đang ẩn mình, thoáng nhìn qua hắn đã biết sự việc không đơn giản như thế, tiểu tử này còn có quỷ kế khác trong đó.

Thật không sai, mắt vừa thấy thanh chủy thủ đến gần chỉ cách còn nửa thước thì từ trên cánh tay kỳ dị đó đột nhiên xuất hiên vô số xúc tu dài chừng hai ba thước, tựa như độc xà cắn trả quấn quanh chủy thủ.

Đối với tranh đấu của tu sĩ cấp thấp, Lâm Hiên không khỏi mỉm cười. Thật sự nó quá nhỏ bé với hắn lúc này song sự quỷ dị và huyền diệu của công pháp yêu tu thật khiến hắn mở rộng tầm mắt.

"A!" Diệp Bình Nhi kinh hãi thét lên một tiếng, xem ra sự biến dị như thế nàng chưa từng gặp qua trước đây. Muốn biến chiêu đã không còn kịp, chủy thủ lập tức bị các xúc tu quấn chặt.

Sắc mặt thiếu nữ trắng bệch ra song cũng không cam chịu thúc thủ, hai tay liền kết ấn vội niệm pháp quyết, yêu quang trên mặt thanh chủy thủ lập tức đại thịnh như muốn thoát ra khỏi trói buộc. Nhưng những xúc tu kia không chỉ cứng rắn vô cùng mà bề mặt trơn trượt, chủy thủ dù sắc bén cũng hoàn toàn bị vây khốn.

"Xú nha đầu, ngươi đừng có uổng phí khí lực nữa, ngoan ngoãn thuận theo ý bản thiếu chủ đi. Nếu như ngươi khuất phục ngay lúc này, ngoài việc ban cho ngươi sự khoái lạc về thân thể, Kim mỗ còn có thể nghĩ lại việc có cho ngươi làm đỉnh lô hay không. Hắc hắc" Nam tử họ Kim miệng đầy dụ dỗ. Thật ti tiện dâm đãng nhưng vẻ mặt hắn lại ra vẻ cao thượng.

"Phì, dâm tặc vô sỉ, ta khinh! "

Chỉ thấy thiếu nữ không hề cử động gì nhưng ánh sáng tại nơi nàng đang đứng tỏa ra ngày càng rực rỡ, trên tay có thêm một đạo phù lục. Lần này không phải là tế ra mà là dán lên người, lập tức nàng hóa thành một đạo thanh hồng, định phá không rời đi.

"Còn muốn chạy sao?" Trên mặt nam tử họ Kim lộ ra nụ cười nhạo báng:" Trước mặt bổn thiếu chủ thì chỉ là nằm mơ giữa ban ngày thôi"

Lời còn chưa dứt hắn đã vung cánh tay trái bị yêu hóa lên, từ trong lòng bàn tay xuất hiện một cái lỗ nhỏ như ngón tay cái.

Yêu vụ đen như mực từ bên trong cuồn cuộn ùn ra nhanh chóng bao lấy đạo kinh hồng kia.

Màu sắc của đạo độn quang kia dần dần ảm đạm đi. Thân thể mềm mại của Diệp Bình Nhi lập tức từ trên không rơi xuống.

Đến lúc này khuôn mặt tựa như hoa của nàng bỗng trở nên khó coi, dù không cam tâm bó tay chịu trói nhưng vì pháp lực bị yêu vụ kia phong tỏa nên tay chân mềm nhũn vô lực, nàng phải cắn chặt răng mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

"Sao nào, lúc này chẳng phải là giống như cá nằm trên thớt hay sao. Nếu lúc trước chịu nghe theo lời bổn thiếu chủ thì giờ đâu phải chịu ấm ức như vậy, bây giờ trong lòng ngươi đã hối hận chưa?"

"Ta khinh, hối hận cái đầu ngươi! Bình nhi chỉ hận mình pháp lực quá kém không thể diệt sát được hạng người vô sỉ như ngươi!" Thiếu nữ dù lộ ra vẻ sợ hãi nhưng vẫn quật cường mắng mỏ gã họ Kim kia.

"Nha đầu thúi chết đến nơi rồi mà vẫn còn già mồm cãi láo, hừ hừ, thiên sinh mị cốt cái gì? Bản thiếu chủ nhất định phải hưởng lạc cùng ngươi ngay tại nơi sơn thanh thủy tú này" Nam tử họ Kim vừa nói vừa lộ một nụ cười dâm đãng, ánh mắt tiếp tục soi mói khắp thân thể thiếu nữ.

Lúc này trên mặt Bình nhi lộ ra vẻ bi thảm vô cùng, đôi mắt ngập tràn sự tuyệt vọng.

Chẳng lẽ nàng sẽ phải thất thân như vậy sao, song đến giờ khắc này có muốn tự sát cũng không kịp nữa rồi.

Bỗng nhiên một cỗ thần thức băng lãnh từ trên trời giáng xuống bao phủ cả hai khiến bọn họ có cảm giác như ếch xanh bị độc xà nhìn chằm chằm, toàn thân nổi cả da gà lên.

Hai người thoáng ngẩn ra song nét mặt lại hoàn toàn trái ngược. Trên mặt Diệp Bình Nhi hoáng hiện nét vui mừng còn nam tử họ Kim kia lại trở nên lo lắng, lòng giận dữ song lại phải cố gắng kiềm chế lại không dám bộc lộ. Thần thức đáng sợ như thế e rằng chính là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ ?

Tên này dù ti bỉ vô sỉ song đầu óc cực kỳ lợi hại, lập tức trong ánh mắt hắn lộ ra một tia sáng kỳ lạ, bộ mặt lập tức ra vẻ tươi cười hướng phía xa xa thi lễ :"Không biết vị tiền bối nào đại giá quang lâm, xin thứ cho vãn bối không kịp nghênh tiếp từ xa. "

" Đừng có ở đó mà khẩu thị tâm phi nữa, dựa vào ngươi mà đủ tư cách để biết ta sao"

Một âm thanh lạnh lùng không chút tình cảm vang lên. Tức thì cách đó mười trượng chợt lóe linh quang rồi một thiếu niên dung mạo bình thường từ hư không xuất hiện. Thoạt nhìn chỉ mới hai mươi nhưng một thân linh khí khiến người kinh sợ.

Nam tử họ Kim kia thoáng ngẩn ra vẻ mặt kinh ngạc sau đó lén thả thần thức quét qua. Trong mắt liền lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng, quả nhiên là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ.

Mà phía bên kia Diệp Bình Nhi không khỏi mở to đôi mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc, đây không phải là đạo hữu hôm qua mua điển thư ở phường thị đó ư?

Hóa ra...... Hắn lại là Ngưng Đan Kỳ cao thủ!

Duyên kỳ ngộ cũng chỉ là chừng này mà thôi, thiếu nữ cảm thấy sự việc trước mắt tựa như một giấc mơ!

Thấy mắt ánh bất thiện của Lâm Hiên nhìn về phía mình, trên trán nam tử họ Kim lấm tấm mồ hôi. Hắn đành gượng gạo cười thi lễ : "Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối, vãn bối là đệ tử thân truyền của Côn Nam lão tổ. Nếu tiền bối có yêu cầu gì, dù có nhảy vào núi đao biển lửa thì…"

Tên này cũng nhanh ý vô cùng, sợ đối phương gây bất lợi liền lấy uy danh sư phụ ra che thân. Song chỉ thấy khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười nhạo báng.

"Côn Nam lão tổ...... Hừ, gã đó là cái quái gì? "

Sắc mặt của tên họ Kim cực kỳ khó coi, dù tu vị của hắn không đáng nhắc nhưng chống lưng hắn lại là Côn Nam lão tổ nổi danh trong ma đạo. Hắn hành sự bao năm còn chưa từng thấy có kẻ nào ở sau lưng sư phụ mà công khai mắng chửi như thế.

Tuy trong lòng tức giận mắng thầm nhưng hắn đâu phải là kẻ ngốc, trên mặt miễn cưỡng nở một nụ cười xu nịnh :"Tiền bối lại nói giỡn rồi, gia sư là Nguyên Anh Kỳ tu sĩ, với thần thông vang danh của người sao tiền bối lại chưa nghe qua uy danh chứ. "

"Ta có nghe lầm không đấy, hay nhỉ, Côn Nam không phải là "thấy không rõ" (4) sao? Thế mà định mang ra uy hiếp ta à?" Trên mặt Lâm Hiên ẩn hiện một nụ cười châm chọc.

"Không phải, tiền bối hiểu lầm rồi…" Tên họ Kim kinh hãi vội vàng định khua môi múa mép giải thích, bất quá Lâm Hiên cũng không muốn dài dòng với hắn nữa.

Tay áo nhẹ phất, một đạo kiếm quang xanh biếc lập tức bắn ra. Với tu vị của đối phương làm sao có thời gian phản ứng chứ, kiếm quang liền quấn lấy cổ hắn, lập tức hoa máu bay tán loạn đầy trời.

Một cái thủ cấp lập tức bắn lên không. Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ khinh bỉ, tay xuất ra một khối hỏa cầu đem thi thể hắn biến thành tro bụi.

Sau đó Lâm Hiên lập tức nhìn về phía thiếu nữ với ánh mắt quỉ dị một cái, trong lòng nha đầu này lại nổi sự bất an.

Cũng không gì là kỳ quái. Cô nam quả nữ ở một nơi hoang vắng như vậy, huống chi đối với vị tiền bối này, nàng chỉ giống như con sâu cái kiến. Con chim đã trúng tên thấy cành cây cong cũng sợ, lại thêm cái ánh mắt kia…

Với sự thông tuệ của Lâm Hiên sao có thể không đoán ra được suy nghĩ của nàng, hắn liền cười cười không hề có vẻ tức giận, hai tay kết pháp quyết xuất ra một đạo pháp lực đánh vào thân thể thiếu nữ đang bị giam cầm.

"Hự"

Diệp Bình Nhi cảm thấy đan điền dường như ấm dần lên, pháp lực bị phong tỏa lại lần nữa chảy vào kinh mạch, cảm giác vô lực kia cũng lập tức biến mất. Tay chân lại có thể cử động như thường.

"Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối. " Diệp Bình Nhi vội ôn nhu cúi xuống mà khuôn mặt không khỏi ráng hồng lên. Vị tiền bối thiếu niên này hành sự thật là quỉ dị khiến người hiểu lầm.

"Không cần đa lễ, việc này đối với Lâm mỗ chẳng qua chỉ là nhấc tay một cái. " Trên mặt Lâm Hiên lại lộ vẻ tươi cười nhưng rất ánh mắt trở nên nghiêm chỉnh.

Đối với thiếu nữ trước mặt, hắn có mấy phần hảo cảm, tất nhiên không phải vì nhan sắc mà do tính cách của nàng. Khi thần thức thoáng đảo qua thiếu nữ Lâm Hiên thật sự có chút bất ngờ.

Là dị linh căn băng thuộc tính lại thêm thiên sinh mị cốt, tư chất tu tiên của nàng phải nói là cực tốt. Với thiên phú như thế đáng lý phải là đối tượng tranh đoạt của các môn phái tu tiên mới phải, sao lại trở thành một tán tu chịu cảnh bèo dạt mây trôi khắp nơi.

Tên họ Kim cũng có nói qua nàng xuất thân từ tu tiên gia tộc suy tàn, có lẽ vì thế nàng không muốn gia nhập tông phái khác chăng?

Bất quá không có danh sư chỉ điểm cũng giống như con đương tu tiên của Lâm Hiên, chẳng phải cũng gian nan lắm sao. Lâm Hiên không khỏi có cảm giác đồng bệnh tương lân với nữ tử này.

Thôi kệ, đã trót diễn vai anh hùng hảo nhân thì phải đóng đến cùng, tiễn phật thì phải tiễn về tây thiên. Hiếm khi mà hắn ra tay giúp người khác, thôi thì giúp nàng một lần.

Nghĩ đến đó Lâm Hiên liền đưa tay nhẹ vỗ lên túi trữ vật. Bạch quang chợt lóe lên, lòng bàn tay đã xuất hiện thêm hai chiếc bình ngọc nhỏ tinh xảo đưa về phía thiếu nữ.

Trên mặt Diệp Bình Nhi lộ vẻ khó tin : "Tiền bối, ý người là …"

"Nha đầu ngốc, hiếm khi tâm tình Lâm mỗ tốt như vậy, hai bình đan dược này rất có lợi cho tu vị của người, với tư chất của ngươi sau khi dùng một vài năm là có thể Trúc Cơ thành công. "

"Đa tạ tiền bối toàn thành " Diệp Bình Nhi cực kỳ mừng rỡ, trong đôi mắt xinh đẹp lộ vẻ cảm kích vô hạn, liền chắp tay cúi xuống nói: "Đại ân tái sinh ngày hôm nay của tiền bối không biết khi nào mới có thể báo đáp. Tiểu nữ chỉ biết khắc sâu trong tâm khảm!"

Lâm Hiên không khỏi gật đầu tán thưởng, càng thêm xem trọng nữ tử này. Hắn đương nhiên không cần đối phương báo đáp nhưng phản ứng của nàng khiến hắn rất hài lòng.

Với một kẻ thề thốt những câu hoa mỹ, rằng như kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp, mà khi nói đến luân hồi thì những điều đó sao xa xôi quá.

Chú thích:

(1) Giấc mộng Nam Kha: Nam Kha là cành cây phía Nam. Mộng Nam Kha là giấc mộng khi nằm ngủ say dưới cành cây phía Nam.

Điển tích: Theo Dị Văn Lục, Thuần Vu Phần đời Đường, ở đất Quảng Lăng, nhà có cây hòe to, sống lâu năm, cành lá sum suê rậm rạp. Nhân khi vui sinh nhựt của mình, Thuần Vu Phần uống rượu say, nằm ngủ quên dưới cây hòe, mộng thấy mình bay lên không trung, vào một nơi có đề bảng: Đại Hòe An Quốc, được quốc vương nước ấy thương, gả công chúa cho, rồi được bổ đến làm Thái Thú đất Nam Kha, công danh thật hiển hách. Sau, Thuần Vu Phần cầm quân đánh giặc, chẳng may bị thua. Còn công chúa ở nhà bị đau bịnh chết. Vua nước Đại Hòe An nghi ngờ, rồi cách chức đuổi đi. Thuần Vu Phần buồn chán và uất ức, liền giựt mình thức dậy, thấy mình đang nằm dưới cội cây hòe, nơi cành cây phía Nam, nhìn lên thấy một con kiến chúa đang nằm trong một tổ kiến lớn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Thuần Vu Phần nằm suy nghĩ về giấc mộng vừa qua của mình, chợt tỉnh ngộ, hiểu rằng nước Đại Hòa An là cây hòe lớn, cành cây phía Nam là đất Nam Kha, vua nước Đại Hòe An là con kiến chúa, dân chúng là toàn ổ kiến.

Thuần Vu Phần cảm câu chuyện trong mộng, tỉnh ngộ biết cảnh đời là ngắn ngủi, không định liệu được việc gì cả, bèn dốc lòng tìm đạo tu hành.

Trong văn chương thường dùng điển tích nầy với các từ ngữ: Giấc Nam Kha, giấc hòe, để chỉ cuộc đời là phù du mộng ảo; công danh phú quí như giấc chiêm bao.

(2) Tái ông thất mã

Một lão già ở vùng biên giới bị mất ngựa mọi người đến an ủi lão bảo rằng làm sao biết đó không phải là phúc? Ít lâu sau con ngựa quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng lão lại bảo biết đâu đó lại là họa. Quả vậy con trai lão vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người lại đến an ủi lão lại bảo không chừng đó lại là phúc. Chẳng bao lâu biên cương có giặc, trai tráng phải ra trận riêng con lão vì tàn tật ở nhà mà sống sót.

Điển tích này ví chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt.

(3) Cưỡi ngựa xem hoa. Bàn về câu thành ngữ quen thuộc này tại hạ xin đưa ra hai điển tích.

Điển một:

Đời Đường có nhà thơ tên gọi Mạnh Giao gần năm mươi tuổi mới tham gia vào kỳ thi hương tuy muộn màng nhưng ông vẫn rất hào hứng. Khi đó đang là tiết xuân gió xuân nhẹ thổi khiến Mạnh Giao cảm thấy thật dễ chịu. Trên lưng ngựa ông thấy ngựa phi nhịp nhàng hơn ngày thường nghĩ bụng: "Ngựa phi thế này thì chỉ một ngày ta có thể ngắm hết hoa thành Trường An !". Hứng tình ông đề ngay một bài thơ nói lên tâm trạng phấn chấn của ông sau kỳ thi đó. Sau này người ta dựa vào ý của bài thơ mà biến thành câu thành ngữ "Cưỡi ngựa xem hoa".

Điển hai:

Xưa kia có chàng trai tên Quý Lương có tật ở chân nhưng lại rất kén chọn nên mãi chẳng lấy được vợ, sau cùng chàng bèn nhờ người bạn tên Hoa Hán mai mối. Lại có cô gái tên Diệp Thanh vì mũi bị méo cũng mãi chưa kiếm được chồng may rủi sao lại cũng nhờ chính Hoa Hán mai mối.

Để tác hợp hai người Hoa Hán bèn nghĩ ra cách sau: Quý Lương sẽ áo mũ chỉnh tề cưỡi ngựa thong dong đi ngang nhà Diệp Thanh còn cô nàng thì trang điểm kỹ càng tay cầm bông hoa vân vê trên mặt (che chiếc mũi xấu của mình) đứng trước cửa nhà.

Thế là chàng trên lưng ngựa thoáng thấy nàng e lệ thẹn thùng, nàng trông chàng trên cao sao oai phong lẫm liệt… và hôn sự theo đó nên duyên. Chỉ đến ngày hôn lễ mọi sự mới vỡ lẽ nhưng mọi việc đã an bài.

Từ đó trong nhân gian có thành ngữ "Cưỡi ngựa xem hoa".

Câu thành ngữ này vốn dùng để chỉ tâm trạng hào hứng phấn khởi. Ngày nay người ta lại dùng nó để nói về những sự việc không được xem xét nghiên cứu cẩn thận hoặc làm cái gì cũng qua loa và sơ sài.

(4) Ở đây có chỗ chơi chữ. Nam Côn (khán bất thanh: thấy không rõ)

Đọc truyện chữ Full