DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỷ
Chương 463

Ai dè đến số điện thoại của anh ta cũng bị Cảnh Thiên chặn mất.

Lưu Cương đành phải mượn điện thoại của thực tập sin3h trong công ty và đồng thời cũng là bạn học của Cảnh

Thiên rồi gọi điện cho cô.

“Thiên Thiên, anh là anh Cương này1.”

“Anh Cương nào cơ?”

“Anh là quản lý của anh Dịch em đó, Lưu Cương” Bây giờ Lưu Cương không dám coi thườn9g bà cô tổ này nữa.

Una bị bắt, Cảnh Lạc cũng bị mất vai, bây giờ Cảnh Thiên hoàn toàn không niệm tình cũ với Tần D3ịch nữa.

Nếu là hồi trước thì có lẽ anh ta còn dám bắt bí Cánh Thiên, nghĩ Cảnh Thiên làm quyết liệt như vậy là để 8níu kéo

Tần Dịch.

Nhưng bây giờ đến Ảnh để Vân Tiêu cũng nhúng tay vào, đối xử với Cảnh Thiên rất tốt, lại còn tặng cô một chiếc

xe concept trị giá một trăm triệu đô. Tần Dịch thực sự không còn bất kỳ ưu thế nào nữa.

Thế nên có thể nói, thái độ của anh ta chưa bao giờ hòa nhã đến thế này.

“Thiên Thiên, anh thấy bài em vừa đăng trên Weibo rồi. Em có thể tìm được những ID đó, tức là em cũng biết người

đứng sau ID này là ai phải không?”

Cảnh Thiên vừa cười vừa hỏi vặn lại: “Anh nghĩ sao?” “Anh muốn em trả lời, Thiên Thiên. Có phải em đã biết

người đứng sau ID này là ai rồi không?”

Giọng Cảnh Thiên không tức giận cũng không thất vọng, cô nói lại bằng giọng điệu rất bình thường: “Tôi với anh

không thân thiết gì, vì sao anh bắt tôi trả lời thì tôi phải trả lời? Anh là cái quái gì?”

Lưu Cương đang bật ghi âm.

Bây giờ Tần Dịch muốn tiếp cận với Cánh Thiên rất khó, chỉ có tận dụng tốt mỗi cơ hội thì mới có khả năng giành

chiến thắng.

Nhưng bị Cảnh Thiên nói lại một cách không nể nang gì như thế, Lưu Cương tức đến mức muốn tắt ghi âm rồi chửi

thề.

“Thiên Thiên, anh nghe giọng điệu em thì thấy tuy em đã liệt kê ra ID của họ nhưng không hề nói ID này là của ai,

chắc chắn là vì em không muốn công khai ra, phải không?”

Cảnh Thiên: …

Đúng rồi, ban nãy cô đăng bài, đăng ảnh ID kia lên nhưng quên mất không đăng cả ảnh giao dịch giữa quản lý Tần

Dịch – Lưu Cương – và người kia.

Được Lưu Cương nhắc nhở, Cảnh Thiên vừa mở loa ngoài vừa nói “Anh chờ một lát”, rồi mở Weibo, đăng luôn một

trạng thái lên.

“Cảnh Thiên V: À, ban nãy có người nhắc tôi chưa đăng ảnh chính chủ của những ID kia lên, tôi đăng bù nhé [cười

ngốc nghếch.jpg”

Ảnh đính kèm là ảnh gặp riêng giữa quản lý Lưu Cương của Tần Dịch và blogger, vì sợ có người kiếm cớ về độ nét

của ảnh, Chiến Lệ Xuyên nén hết một loạt ảnh từ lúc Lưu Cương ra khỏi công ty, thay đồ trong xe, xuống khỏi xe

rồi đi gặp blogger và gửi cho Cảnh Thiên.

Cảnh Thiên đăng hết lên. Thậm chí còn bao gồm cả số ảnh họ giao dịch tiền mặt.

Đăng lên Weibo xong, cô lại thoát ra.

“Alo, Thiên Thiên, em còn đó không?” Lưu Cương hỏi.

“Ừ, được rồi, đăng lên hết rồi.”

“… Sao cơ?” Lưu Cương hơi ngơ ngác.

“Anh vừa nhắc tôi là tôi chưa đăng ID của anh lên mà. Tôi quên mất đấy. Tôi đã đăng lại bài mới ngay rồi.”

Lưu Cương: . III

Mẹ kiếp cô có độc à?

Cô có kịch độc đúng không!

Lưu Cương không tin Cảnh Thiên thực sự độc đến mức này vội vàng mở Weibo ra.

Đọc truyện chữ Full