DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỷ
Chương 233

Những lời muốn hỏi mắc trong cổ họng nhưng lại không biết nên hỏi thế nào.

Hồng Lục hơi uể oải nhưng vẻ mặt lại rất nhẹ nhõm.

3Cô ta khẽ mỉm cười với ông cụ Lục rồi bảo: “Ông màu chuẩn bị tiền mặt quy đổi từ 10% cổ phần trong Tập đoàn

Lục Thị đi. Trên hợp đồng của chú1ng ta có ghi rõ là phải giao đủ tiền trong vòng mười lăm ngày kể từ khi phẫu

thuật thành công đấy.”

Miệng ông cụ há ra thành hình chữ9 0, mắt tròn xoe, vẻ mặt kinh ngạc và không dám tin, ông run rẩy thốt ra được

hai chữ “Xong… xong rồi?”

Hồng Lục cười: “Đã bảo ông 3là không dối trên lừa dưới, cơ hội đã đến thì phải nắm cho chắc rồi mà. Giáo sư J thực

sự là chuyên gia về phương diện thần kinh, ít nhất thì8 theo ngành y bao nhiêu năm rồi, tôi chưa bao giờ gặp được

chuyên gia nào giỏi hơn cô ấy nữa. Cô ấy đã nói là cô ấy có thể chữa được, vậy thì chắc chắn là có thể chữa được.

Nhưng cậu Lục bị tật chân nhiều năm rồi, tuy vẫn luôn được chăm sóc kỹ càng nhưng cơ bắp của cậu ấy vẫn bị yếu

đi rất nhiều. Gân cốt đều phải mất trăm ngày, muốn đi lại chạy nhảy bình thường được thì phải một hai năm hoặc

lâu hơn đấy.”

“Đi lại bình thường?”

Ông cụ tưởng mình nghe nhầm.

Bởi vì chân Lục Kỷ Niên đã thành như vậy rồi, chỉ cần anh có thể đứng lên được, có thể tự chăm sóc cho bản thân

được, người làm ông nội như ông đã vui lắm rồi.

Những đứt dây thần kinh lại khiến tất cả chuyên gia trên thế giới đều bó tay.

Hôm nay, sau ba năm từ bỏ, giáo sư Hồng Lục lại nói với ông rằng sau này cháu ông có thể đi lại chạy nhảy “bình

thường”, ông cụ xúc động đến mức sắp phát bệnh tim.

“Vâng, hoàn toàn bình thường, giáo sư J đã khôi phục dây thần kinh bị thương cho cậu Lục rồi. Ca phẫu thuật rất

thành công, hồi phục cũng tốt, vì không phải vấn đề về xương mà là vấn đề về thần kinh, vì vậy năm ngày sau khi

phẫu thuật, cậu Lục có thể thử đi lại. Cố gắng để cậu ấy xuống giường nhiều hơn, đi lại nhiều hơn. Đương nhiên,

Viện nghiên cứu Lawrence chúng tôi còn có đội ngũ phục hồi chức năng chuyên biệt, nếu ông đồng ý thì có thể để

cậu Lục ở lại Viện chúng tôi, như vậy thì cậu Lục có thể khôi phục với tốc độ nhanh nhất.”

Ông cụ Lục đã mừng đến mức không biết nên nói gì nữa, ông mừng rỡ nhìn sang quản gia, lúc này quản gia cũng

mừng đến phát khóc, quên cả thân phận của mình, xúc động nắm chặt lấy cánh tay ông cụ rồi nói to: “Cụ ơi, tốt quá

rồi! Tốt quá rồi! Chúng ta giao cậu chủ cho Viện nghiên cứu đi, chắc chắn họ sẽ giúp cậu chủ phục hồi với tốc độ

nhanh nhất.”

“Được! Được! Được!”

Ông cụ Lục nói liền ba tiếng được rồi quay sang nói với Hồng Lục: “Giáo sư J vẫn đang ở bên trong xử lý công việc

sau phẫu thuật hả? Tôi phải cảm ơn giáo sư J, chúng tôi mang ơn cô ấy nhiều quá!” “Cô ấy phẫu thuật xong là đi

rồi, công việc còn lại sẽ do các bác sĩ khác trong Viện chúng tôi tiếp nhận.”

Ông cụ ngơ ngác: “Đi rồi? Thế…bao giờ giáo sư J đi làm?”

“Cô ấy không có ca làm, bình thường chỉ liên hệ với chung tôi khi thấy có bệnh án mà mình muốn chữa trị mà thôi, cô ấy và Viện chúng tôi là quan hệ hợp tác, không phải quan hệ cấp trên cấp dưới.”

“Vậy thì tôi nên cảm ơn cô ấy như thế nào?” “Các ông đã trả thù lao bằng 10% cổ phần rồi, thanh toán rõ ràng với giáo sư J rồi,ông không cần phải cảm ơn cô ấy nữa.”

Ban nãy nhìn thế nào ông cũng thấy cô gái đó không đáng tin. Nhưng bây giờ phẫu thuật thành công rồi, ông cụ Lục mới cảm thán đúng là đại ẩn ẩn mình nơi phố thị!

Đọc truyện chữ Full