DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 767: Phá vỡ phòng tuyến tâm lý

Đồng Quán Thạch nhanh chóng quay về Sản xuất Đinh Hạch.

Đinh Phong Thành sốt sắng hỏi: "Sao rồi, lão Đồng, kết quả kiểm tra thế nào?"

Đồng Quán Thạch thành thật đáp: "Tôi đã kiểm tra danh sách hàng tồn kho và hàng mẫu, đồng thời cũng quan sát tâm trạng làm việc của công nhân. Mọi mặt đều cực kỳ xuất sắc, không có vấn đề gì."

“Quá tốt rồi!” Lần này Đinh Phong Thành mới thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng..." Đồng Quán Thạch muốn nói lại thôi.

Đinh Phong Thành cau mày hỏi "Nhưng cái gì? Lao Đồng, ông đừng ấp úng như thế, có vấn đề gì à?"

Đồng Quán Thạch nói: "Thật ra cũng không có vấn đề gì, mà tôi chỉ cảm thấy chuyện này hơi kỳ quái."

"Kỳ quái chỗ nào?"

"Sếp Đinh, quả thật chất lượng của lô vật liệu thô mà tôi kiểm tra là loại một, nhưng không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy nó quá giống với vật liệu thô của hai nhà khác, hơn nữa quy trình sản xuất cũng y như nhau."

Đinh Phong Thành cười nói: "Chỉ là chuyện này thôi à? Vật liệu thô thì có thể khác nhau bao nhiêu chứ? Còn quy trình sản xuất của mỗi nhà thì hơi như nhau, chuyện này có gì đâu chứ?"

Đồng Quán Thạch lắc đầu: "Cho dù na ná như nhau, cũng có điểm khác biệt, nhưng lô vật liệu thô của Tôn Khả Thành lại không nhìn ra bất kỳ điểm khác biệt nào, cảm giác này giống như... giống như mua lại từ nhà khác."

Đinh Phong Thành bật cười thành tiếng.

"Lão Đồng, ông đang nói đùa gì thế?"

"Bản thân ông chủ Tôn là người mở nhà xưởng sản xuất nguyên liệu thô, còn đi mua nhà người khác làm gì?"

"Hơn nữa, anh ta mua lại từ nhà khác với mức giá gốc, rồi bán giá thấp cho chúng ta, việc kinh doanh trung gian không kiếm được lợi nhuận này, chỉ có thâm hụt vốn, chứ có ý đồ gì?"

Đồng Quán Thạch thở dài: "Đúng vậy, tôi cũng không hiểu rõ điều này, nên mới nói đây không phải là vấn đề, mà chỉ là điểm nghi vấn. Sếp Đinh, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên thận trọng, cân nhắc kỹ lưỡng sẽ tốt hơn."

Đinh Phong Thành xua tay nói: "Chúng ta không cần phải cân nhắc gì nữa, điểm nghi vấn này của ông hoàn toàn không được thành lập. Nếu đã nghĩ xong rồi thì phải có dũng khí đi làm tốt chuyện đó, suốt ngày lo trước lo sau, do dự không quyết định thì chỉ bỏ lỡ cơ hội mà thôi."

"Lão Đồng, bây giờ ông liên hệ với Tôn Khả Thành, sáng ngày mai chúng ta sẽ đi ký hợp đồng. Sau khi ký xong, thanh toán tiền, chúng ta phải tranh thủ nhận hàng trong quãng thời gian ngắn nhất."

Đồng Quán Thạch gật đầu: "Được, nếu sếp Đinh đã nói như thế thì tôi cũng chẳng còn gì để nói, bây giờ tôi sẽ đi làm ngay."

Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ.

Hôm sau, Đinh Phong Thành và Đồng Quán Thạch cùng đi đến Sản xuất Long Công, rồi ký hợp đồng trong tòa nhà văn phòng.

Sau đó, phòng tài vụ của Sản xuất Đinh Hạch tiến hành kết nối với phòng tài vụ của công ty Tôn Khả Thành, để thanh toán tiền mua vật liệu thô.

Trong suốt toàn bộ quá trình, không hề có một chỗ sai sót.

Tôn Khả Thành biểu hiện rất cung kính, thái độ cực kỳ khiêm tốn với Đinh Phong Thành.

Điều này đã khiến Đinh Phong Thành vô cùng thoải mái.

Trước đây Đinh Phong Thành luôn bị người khác coi thường, cho dù có người nịnh bợ anh ta, cũng là vì nể mặt nhà họ Đinh, trước giờ chưa có ai khen ngợi Đinh Phong Thành vì bản lĩnh của anh ta.

Nhưng lần này thì khác.

Đinh Phong Thành thật sự cảm thấy mình có bản lĩnh, không ngờ lại thành công lấy được một lượng lớn vật liệu thô, tiết kiệm hơn một trăm triệu.

Lần đầu tiên anh ta cảm nhận được niềm vui của người thành công.

Từ một người kém cỏi bị mọi người khinh bỉ, trở thành tổng giám đốc công ty có thể độc lập đàm phán, giành được hạng mục lớn, Đinh Phong Thành thật sự cảm thấy mình đã có một bước tiến dài.

"Chúng ta đi uống rượu đi!"

Đinh Phong Thành vui vẻ, dẫn mấy cấp dưới đến khách sạn để ăn mừng một phen.

Bây giờ trong Sản xuất Long Công, Đinh Hồng Diệu bước ra từ căn phòng nhỏ, vừa đi vừa vỗ tay.

"Chúc mừng, chúc mừng!"

"Bạn học cũ, cậu thật sự không làm tôi thất vọng, biểu hiện cực kỳ tốt."

Tôn Khả Thành cười ha hả, chỉ vào Đinh Hồng Diệu: "Bạn học cũ, cậu đừng tâng bốc tôi như thế, cũng may lần này nhờ có cậu, nếu không có cậu cho tôi tiền và đưa ra ý tưởng, mà chỉ dựa vào đầu óc ngốc nghếch của tôi, làm sao có thể lừa được Đinh Phong Thành? Cậu không biết đấy thôi, lúc Đồng Quán Thạch đến kiểm tra, tim tôi sắp nhảy ra ngoài, sợ chết khiếp đi được."

Đinh Hồng Diệu nói: "Cũng may có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm, mọi chuyện đều rất suôn sẻ."

Tôn Khả Thành gật đầu: "Bây giờ chỉ đợi tiền vào tài khoản nữa thôi, đợi tiền vào tài khoản rồi, tôi sẽ thanh toán tiền lương cho công nhân ngay, để bọn họ trả lại quyền tự do cá nhân cho tôi và gia đình tôi. Sau đó tôi sẽ xóa hết các khoản nợ ở bên ngoài, bảo đảm có thể rời khỏi khu Giang Nam một cách thuận lợi.”

Đúng lúc này, Đinh Hồng Diệu cười thần bí, lấy mấy vé máy bay trong túi áo ra, đặt vào tay Tôn Khả Thành.

Tôn Khả Thành sửng sốt: "Đây là?"

"Tôi đã mua cho cậu một vé máy bay vào tối nay rồi."

"Chao ôi, bạn học cũ, cậu làm vậy khiến tôi cảm thấy ngại quá."

"Cậu không cần phải ngại, thật ra tôi còn gấp gáp hơn cậu, chỉ khi nào cậu thuận lợi rời đi, Đinh Phong Thành mới thật sự tiêu đời, tôi cũng có thể buông bỏ tảng đá lớn ở trong lòng."

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Đinh Phong Thành đáng thương vẫn không hay biết gì.

Một đêm nhanh chóng trôi qua.

Tôn Khả Thành thanh toán tiền lương cho công nhân, đồng thời trả hết các khoản nợ đánh bạc ở bên ngoài, rồi cầm vé máy bay mà Đinh Hồng Diệu đã chuẩn bị, dẫn cả nhà mình bay thẳng ra nước ngoài.

Toàn bộ Sản xuất Long Công biến thành một cái vỏ rỗng, thoạt nhìn có vẻ vẫn còn tồn tại, nhưng trên thực tế đã không còn tồn tại nữa.

Hai ngày sau.

Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên đang ngồi trong nhà xem TV, bây giờ tình cảm của hai người ngày càng ổn định, hai ngày nay càng tiến triển hơn, như đang sống trong thế giới của hai người.

Quan trọng nhất là Giang Sách đã hoàn toàn thoát khỏi danh hiệu đồ nhu nhược.

Chủ yếu là từ cái miệng của Đinh Khải Sơn.

Bây giờ Đinh Khải Sơn đang rất đắc ý, gặp ai cũng khen ngợi Giang Sách, còn khoe khoang giúp Giang Sách, nói Giang Sách lợi hại đến cỡ nào, một tháng có thể kiếm được mấy nghìn vạn, là giám đốc thu mua của bao nhiêu công ty châu báu.

Lợi hại nhất là giám đốc thu mua của Châu báu Hằng Tinh.

Thật sự có cảm giác vịt con xấu xí biến thành thiên nga.

Trước đây vì chuyện của Giang Sách, Đinh Khải Sơn bị bao nhiêu người coi thường, con rể nhà nào cũng tốt hơn con rể nhà ông.

Còn bây giờ thì sao?

Mấy bạn học cũ, họ hàng cũ đều vô cùng ngưỡng mộ Đinh Khải Sơn.

Bây giờ cả nhà Đinh Khải Sơn đều không cần phải đi làm, cả ngày ở nhà ăn không ngồi rồi cũng được, tiền lương của Giang Sách đủ để bọn họ tiêu xài cả đời.

Đây chính là chỗ lợi hại của Giang Sách.

Cũng chính vì nguyên nhân này, mà gần đây Giang Sách không dám bước ra ngoài, bởi vì ai nhìn thấy anh cũng sẽ tiến lên chào hỏi, khiến Giang Sách cực kỳ không quen.

Trước đây bọn họ vừa gặp đã mắng anh là đồ nhu nhược, anh bị ăn mắng trong thời gian dài nên cũng quen rồi, bây giờ đột nhiên không bị ăn mắng nữa, lại còn được khen, khiến Giang Sách cực kỳ không thích ứng, vì thế anh đã dứt khoát không ra khỏi nhà.

Hôm nay, anh đang ở trong nhà xem TV với vợ, là một bộ phim cung đấu cổ trang.

Lúc đang xem, Đinh Phong Thành vui vẻ chạy vào nói: "Giang Sách, Mộng Nghiên, hai người đoán thử xem tôi đã làm gì?"

Hai người cùng quay đầu lại nhìn Đinh Phong Thành.

“Sao thế, anh trúng số à?” Đinh Mộng Nghiên hỏi.

"Phi, anh hai của em là người không có tiền đồ như vậy à? Chỉ trúng số thôi mà có thể vui vẻ đến thế ư?"

"Haha, vậy thì anh đã làm gì thế?"

Đinh Phong Thành cũng không khách sáo, ngồi thẳng xuống bàn trà, cầm lon Coca trên bàn lên uống một ngụm lớn: "Em gái, em hãy nghe anh nói này, gần đây anh đã ký được một đơn hàng vật liệu thô lớn, chỉ bằng hai phần ba giá thị trường. Lần này, anh đã tiết kiệm được gần một trăm triệu. Hai đứa nói thử xem, anh có lợi hại hay không?"

Đinh Mộng Nghiên không dám tin hỏi: "Ồ, thật sự không nhìn ra đó, anh còn có bản lĩnh này ư?"

“Tất nhiên rồi.” Đinh Phong Thành vui sướng đến mức đuôi sắp vểnh lên rồi.

Giang Sách vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, thuận miệng hỏi: "Trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, anh mua một đơn hàng lớn với mức giá bằng hai phần ba giá thị trường, chẳng phải người bán sẽ lỗ đến chết à? Dựa vào điều gì chứ?"

Đinh Phong Thành kể lại toàn bộ câu chuyện, từ việc Tôn Khả Thành bị người khác lừa gạt, đến việc nóng lòng muốn bán vật liệu thô đi.

Nghe có vẻ không có vấn đề gì.

Giang Sách cau mày: "Trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp đến thế ư? Anh muốn mua vật liệu, nhưng không có đủ tiền, đúng lúc có người bị ép đến mức bất đắc dĩ bán tháo một lượng lớn vật liệu thô với mức giá thấp, để hòa vốn. Đồng thời, hàng tồn kho của anh ta gần như hoàn toàn trùng khớp với yêu cầu của anh.”

Đinh Phong Thành cười nói: "Giang Sách, tôi biết cậu đang lo lắng điều gì, cậu đang lo tôi bị người khác lừa gạt đúng không? Nhưng cậu cứ yên tâm, Đinh Phong Thành tôi không phải là kẻ ngốc, tôi đã cử lão Đồng xuống tận nơi để kiểm tra danh sách hàng tồn kho rồi, chất lượng sản phẩm đều không thành vấn đề, nên cậu cứ yên tâm."

Giang Sách gật đầu nói: "Ừm, nếu thật sự có chuyện tốt như vậy thì anh đã lập được công lớn."

Nghe thấy lời khen ngợi của Giang Sách, Đinh Phong Thành càng vui sướng đến mức không khép miệng lại được.

Cảm giác được người khác khen ngợi thật tuyệt vời, cả người như muốn bay lên.

“Khi nào nhận hàng?” Giang Sách hỏi.

“Chính là hôm nay, tôi đã cử lão Đồng đi nhận hàng rồi. Hôm nay sẽ lấy trước một ít, còn lại sẽ chia thành ba đợt.”

Anh ta đang nói thì điện thoại đổ chuông, là Đồng Quán Thạch gọi tới.

Đinh Phng Thành tiện tay nghe máy: “A lô, lão Đồng, chuyện gì thế?”

Đầu bên kia vang lên giọng nói sốt sắt tuyệt vọng của ông Đồng: “Không hay rồi sếp Đinh, xảy ra chuyện lớn rồi! Toàn bộ công nhân của Sản xuất Long Công đều đã bỏ chạy, nhà xưởng chỉ là một vỏ rỗng, điện thoại của Tôn Khả Thành cũng không liên lạc được, nói là sim rác.”

Đầu óc của Đinh Phong Thành nhất thời nổ tung: “Vậy... vật liệu thô thì sao?”

“Tôi đã dẫn người đi kiểm tra toàn bộ kho hàng, chỉ có hàng trong một kho là đạt tiêu chuẩn, còn lại đều là hàng kém chất lượng. Đáng giận hơn là, tôi đi nhận hàng ở nhà khác theo như danh sách hàng tồn kho, mới biết danh sách này là giả. Tôn Khả Thành hoàn toàn không thuê kho hàng của nhà khác, nói cách khác, ngoài đống sản phẩm kém chất lượng của Sản xuất Long Công thì không còn hàng hóa nào nữa.”

Hiện thực tàn khốc liên tục đả kích phòng tuyến tâm lý của Đinh Phong Thành.

Anh ta lắp bắp hỏi: “Vậy, vậy sản phẩm đạt tiêu chuẩn trong kho hàng có giá bao nhiêu?”

Đồng Quán Thạch thở dài: “Khoảng tầm một hai trăm vạn.”

Một hai trăm vạn ư?

Đinh Phong Thanh đã mua hàng gần hai trăm triệu.

Thua lỗ.

Lỗ nặng rồi!!!

Đọc truyện chữ Full