DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 639 "A, cảm ơn, làm phiền bác sĩ Tân." 

Hơn nữa, Giang Sách là loại đàn ông ngoài lạnh trong nóng, tuyệt đối không thể thấy chết mà không cứu. 

Bọn họ tuy rằng sốt ruột nhưng không nói gì, thay vào đó, bọn họ nhất trí lựa chọn tin tưởng Giang Sách, tin tưởng người đàn ông này nhất định phải có mục đích của anh. 

Thật lâu sau, Đỗ Khôn nước mắt đầm đìa trên mặt. 

Máu chảy dài trên trán, hòa với nước mắt. 

Đỗ Khôn nghẹn ngào nói: "Hai anh em chúng tôi tập luyện bóng đá từ nhỏ, mong muốn khi lớn lên sẽ trở thành cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp. Vì điều này, chúng tôi sẵn sàng cống hiến tất cả." 

“Vào học bóng đá chính quy, học phí đắt đỏ, gia đình không kham nổi nên chúng tôi bỏ học đi làm để trang trải học phí.” 

"Nhưng dù vậy, nếu muốn vào đội dự bị và đội tiền tuyến, vẫn cần rất nhiều tiền, nếu muốn ở lại tiếp tục tập luyện, cũng cần một khoản học phí đắt đỏ." 

"Công việc bán thời gian không có khả năng chi trả." 

"Vì vậy, chúng tôi cũng buộc phải nghĩ ra ý tưởng không đáng tin cậy này; giả vờ bị bệnh và uống thuốc phản tác dụng, chỉ để có thể lựa một khoản tiền từ một phòng khám y tế." 

"Mấy vạn đối với y quán không là gì cả, nhưng đối với hai chúng tôi, chúng tôi có thể tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình và tiếp tục chơi bóng." 

"Chúng tôi cũng không muốn làm điều đó. Vận động viên nào sẵn sàng đánh đổi sức khỏe của mình để lấy tiền chứ? Nếu có những cách khác, chúng tôi sẽ không làm đến mức này." 

"Nhưng chúng tôi thực sự không có bất kỳ kỹ năng nào ngoài chơi bóng, không thể kiếm tiền, và chúng tôi lại không muốn từ bỏ ước mơ của mình." 

"Vì vậy, chỉ có thể thử hạ sách này thôi." 

"Chúng tôi nghĩ rằng kiếm chút tiền từ bác sĩ là có thể vượt qua, hoàn toàn không biết sẽ gây chết người. Bác sĩ Giang, chúng tôi biết sai rồi, nhưng chúng tôi thực sự đã không biết phải làm gì bây giờ." 

"Chúng tôi không muốn từ bỏ ước mơ của mình và trở thành những người bình thường, chúng tôi không cam lòng, nhưng để theo đuổi ước mơ của mình, chúng tôi cần một số tiền lớn, chúng tôi không có." 

"Chúng tôi thực sự không biết phải làm gì." 

"Chúng tôi không biết!!!" 

Đỗ Khôn đập đầu xuống sàn một cách nặng nề và bật khóc than thở. 

Mỗi nhà mỗi cảnh, riêng hai anh em này thì không dễ dàng chút nào. 

Lúc này, Giang Sách bước đến chỗ Đỗ Khôn với đống thuốc vừa lấy ra từ trong tủ thuốc, cúi đầu nhìn anh ta, chậm rãi nói: "Có người nói rằng có hai con đường dẫn đến hạnh phúc, một là đạt được tất cả mong muốn, và hai là từ bỏ mọi ước muốn.” 

"Các người không thể đạt được, lại không thể từ bỏ." 

"Đấu tranh một hồi cho nên mới chịu đau đớn như thế." 

Anh đưa gói thuốc qua: "Cầm lấy đi, những loại thuốc này có thể cứu sống anh trai anh, chỉ cần không uống thuốc phản tác dụng là được." 

Ánh mắt của mọi người sáng lên. 

Đinh Mộng Nghiên và Tân Uẩn là những người đầu tiên thở phào nhẹ nhõm, biết rằng Giang Sách không thể thấy chết không cứu mà. 

sự hờ hững vừa rồi chỉ là vẻ ngoài, mục đích chỉ là để hai anh em nhận ra lỗi lầm của mình, để họ thực sự ăn năn hối cải. 

Giang Sách nãy giờ vẫn luôn bốc thuốc, có thể thấy rằng ngay từ đầu anh đã muốn cứu người. 

"Cảm ơn, cảm ơn." 

Đỗ Khôn vội vàng vươn tay nhận lấy thuốc, còn chưa kịp rời đi thì Tân Uẩn đã bước tới nói: "Đưa thuốc cho tôi, anh về chắc cũng không biết sắc thuốc đâu, tôi sẽ sắc thuốc rồi uống luôn tại đây, giải quyết sớm thì tốt hơn." 

"A, cảm ơn, làm phiền bác sĩ Tân." 

Tân Uẩn lấy thuốc và giao cho cấp dưới của mình để sắc. 

Đỗ Khôn đứng lên: "Đúng rồi, 50 vạn này, tôi..." 

Anh ta định trả lại 50 vạn nhân dân tệ cho Tân Uẩn. 

Tuy nhiên, Tân Uẩn xua tay: "Anh cứ giữ đi, như anh đã nói, 50 vạn đối với y quán không là gì cả, nhưng đối với hai người, 50 vạn có thể khiến hai người tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình." 

"Năm mươi vạn này là tôi hỗ trợ hai anh em theo đuổi ước mơ, sau này nhớ trả lại đấy." 

Đọc truyện chữ Full