DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 578 "Một chỗ an toàn."

Cho dù đó có là gì đi chăng nữa, thì thân phận của Giang Sách cũng là thứ tuyệt đối không thể trêu vào.

 

Mãi đến lúc này anh ta mới bắt đầu hối hận, tại sao vừa rồi mình lại kiêu ngạo như vậy? Nếu ngay từ đầu đã làm theo hướng dẫn của nhân viên phòng cháy chữa cháy, tìm cách di chuyển chiếc xe thì tốt rồi?

 

Bây giờ đã muộn, có nói gì cũng đã quá muộn rồi.

 

Phía bên kia, Tạ Mạnh Trí nói với Giang Sách: "Tổng phụ trách, anh có phân phó gì không?"

 

Giang Sách bình tĩnh trả lời: "Giải quyết theo việc chung, xử lý Tạ Doãn như thế nào tuỳ anh quyết định."

 

"Thuộc hạ đã hiểu."

 

“Ngoài ra.” Giang Sách ghé vào tai Tạ Mạnh Trí nói: “Gần đây phải trông chừng người của nhà họ Thạch, nếu tôi đoán không lầm thì bọn họ sẽ sớm có hành động."

 

Tinh thần của Tạ Mạnh Trí khẽ run lên.

 

Trong khoảng thời gian này anh ta vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động người của nhà họ Thạch, nhưng anh ta cảm nhận được, rõ ràng người của nhà họ Thạch đã có đề phòng, mọi lời nói và hành động đều khéo léo không có điểm khác thường.

 

Thật ra thời gian trước Thạch Văn Bỉnh có rời khu vực Giang Nam đến Nam Thành một chuyến, chuyện này nằm ngoài phạm vi chức trách của Tạ Mạnh Trí, nên anh ta không có cách nào có thể điều tra những chuyện xảy ra ở Nam Thành.

 

Ngoại trừ lần đó, mọi chuyện ở khu vực Giang Nam vẫn diễn ra như thường.

 

Nói thật thì Tạ Mạnh Trí rất nản lòng, anh ta cho rằng con cá lớn nhà họ Thạch này sẽ không tài nào chịu mắc câu, nhưng lúc nghe Giang Sách nói thế thì tinh thần của anh ta lập tức vực dậy.

 

Cuối cùng nhà họ Thạch đã không nhẫn nại được nữa rồi.

 

"Bây giờ thuộc hạ sẽ trở về triển khai hành động, xin tổng phụ trách cứ yên tâm."

 

"Ừm, đi đi."

 

Tạ Minh Trí xoay người ra ngoài đồng thời sắp xếp người hộ tống Tạ Doãn lên xe rồi vội vàng rời đi.

 

Giang Sách không chút biến sắc trở về trong xe.

 

Tân Uẩn tò mò hỏi: "Rốt cuộc phía trước xảy ra chuyện gì vậy? Hình như tôi thấy có rất nhiều xe đang kẹt lại ở phía trước, hơn nữa còn nghe thấy tiếng động rất lớn, ngay cả xe cảnh sát cũng chạy đến rồi, có phải đã xảy ra tai nạn rất nghiêm trọng không?”

 

Giang Sách xua tay: "Là một chiếc ô tô riêng lấn chiếm làn đường khẩn cấp nên cản đường xe cứu hỏa, bây giờ tuyến đường đã được khơi thông rồi, không có chuyện gì đâu."

 

"Là vậy à, thế khi nào mới hết tắc đường?"

 

"Chuyện này phải tuỳ duyên thôi."

 

Hẳn phải đợi đến mấy tiếng đồng hồ mới xong.

 

Đợi cho đến khi con đường thông thoáng trở lại thì trời cũng đã tối, Giang Sách từ từ lái xe rời đi.

 

Ở trên đường cao tốc, cũng không biết là vô tình hay cố ý mà anh nhìn thấy một ngọn lửa lớn bên trong lùm cây um tùm của công viên.

 

Tuy hiện tại đám cháy đã được khống chế, có lẽ sẽ sớm được dập tắt, nhưng không biết có bao nhiêu người đã thiệt mạng trong trận hỏa hoạn này và tổng thiệt hại về kinh tế ở khu Giang Nam sẽ lên đến con số bao nhiêu?

 

Sau khi tuyến đường được thông thoáng, bọn họ nhanh chóng trở về trung tâm y tế Nhân Trị.

 

Giang Sách đưa Tân Uẩn và Tân Tử Dân về nhà, sau đó anh cũng không ở lại mà dẫn Tiểu Điệp đến tòa nhà văn phòng tổng phụ trách.

 

Dọc đường đi, Tiểu Điệp nhìn thành phố vừa quen thuộc vừa xa lạ này mà trong lòng cảm thấy chua xót.

 

Nhiều năm trước đây cô ta vẫn là một phần của thành phố này, cùng trải qua quãng thời gian tốt đẹp khó quên với Tôn Tại Ngôn, thế mà thấm thoát đã nhiều năm như vậy rồi, không biết bây giờ Tôn Tại Ngôn sống có tốt không?

 

“Anh định cho tôi ở đâu?” Tiểu Điệp hỏi.

 

Đọc truyện chữ Full