DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 574 Thế này mà còn nói lý? 

Xe cứu hỏa dừng cách đó chưa đầy 200 m, theo sau là người lính cứu hỏa xuống xe không biết đang nói chuyện gì. 

Phía trước bị phong tỏa, càng ngày càng có nhiều tài xế xuống xe xem náo nhiệt. 

Nhiều người trong số họ chỉ trỏ, như thể chửi bới trên đường phố. 

Nhìn thấy cảnh này, Giang Sách khẽ cau mày, mở cửa xe bước ra ngoài: "Các người ngồi trên xe đừng nhúc nhích, tôi đi ra trước nhìn một chút." 

Giang Sách đi bộ tới, còn chưa tới nơi thì anh đã biết chuyện gì đang xảy ra. 

Hóa ra một chiếc SUV đang đậu ở làn khẩn cấp, thân xe dài, rộng, chắn ngang toàn bộ làn khẩn cấp khiến các xe cứu hỏa phía sau không thể chạy qua. 

Xe cứu hỏa có mặt để dập lửa, tính mạng người dân bị đe dọa nhưng lại bị chặn trên đường, lính cứu hỏa lo lắng, người xem cũng sốt ruột. 

Tuy nhiên, chủ nhân của chiếc SUV và người phụ nữ ngồi trên ghế phụ không quan tâm. 

Chủ xe nghe nhạc bằng tai nghe, người phụ nữ soi gương vẽ chân mày và không hề coi trọng lời nói của người khác, thậm chí còn phớt lờ những câu hỏi của lính cứu hỏa. 

Cuối cùng, những người lính cứu hỏa đã nóng nảy và đập cửa sổ. 

Bấy giờ chủ xe mới bước xuống nói: "Gõ cái gì mà gõ? Gõ bà nội mày? Mày biết ông đây là ai không? Làm phiền ông đây thì mày có quả ngon để ăn chắc!" 

Người lính cứu hỏa mắng mỏ: "Chúng tôi với dập lửa. Xe của anh đang chiếm làn khẩn cấp, xin hãy dời đi ngay." 

Chủ xe khịt mũi lạnh lùng. 

"Di chuyển đi? Làm sao chuyển? Chỗ này đang kẹt không lọt qua được, mày dời một cái cho tạo xem được không?" 

“Hơn nữa, mày dùng giọng điệu gì để nói chuyện với tao thế?" 

"Mày có biết ông đây là ai không? Tạo tên là Tạ Doãn, và Tạ Mạnh Trí, đội trưởng của lực lượng cảnh sát khu Giang Nam, là anh họ của tao. Nếu mày đắc tội tao, mày sẽ bị đuổi việc chỉ trong vài phút. Tin hay không?" 

Những người lính cứu hỏa vừa lo lắng vừa tức giận. 

Tạ Mạnh Trí, đó không phải là người mà lính cứu hỏa có thể chọc vào được, nhưng nhìn thấy ngọn lửa đang thiêu rụi ngọn núi, chẳng lẽ bọn họ phải lo lắng suông trên đường sao? 

Tạ Doãn mất kiên nhẫn nói: "Mày sốt ruột làm cái gì? Không phải chỉ có mình xe của mày. Hiện tại đội cứu hỏa toàn khu Giang Nam đã được điều động, còn có bao nhiêu xe cứu hỏa chạy tới để dập lửa, chẳng thiếu một chiếc của mày" 

"Cho nên mày cứ ngoan ngoãn chờ ở đây đi, chờ đường thông thoáng rồi thì tao tự nhiên sẽ tránh đường cho mày, đúng không? Con người phải nói lý chứ nhỉ?" 

Thế này mà còn nói lý? 

Mọi người nghe xong đều muốn hộc máu. 

Nhưng có thể làm gì được? Sau lưng người ta có quan, trong nhà lại có tiền, loại con ông cháu cha như thế này không phải là kẻ mà người bình thường có thể chọc vào được. 

Hơn nữa, đường bị tắc như thế này, cho dù bảo gã di chuyển xe thì gã phải di chuyển như thế nào? 

Vì vậy, ngoài việc lén mắng mỏ hai cầu ra, thực sự không thể làm gì hơn. 

Lúc này Giang Sách bước tới, nói với giọng trầm nhưng thấm thía: "Công viên rừng đang cháy, xe cứu hỏa lao vào dập lửa cứu người nhưng anh lại lấn làn khẩn cấp không chịu cho đi. Anh có biết rằng anh đang vi phạm pháp luật vào lúc này không?!". 

Tạ Doãn liếc nhìn Giang Sách một cái: "Mày là ai? Mày có tư cách nói ở đây sao? Cút ngay cho ông!" 

Giang Sách từng bước đến gần. 

"Thân là người thân của nhân viên chấp pháp, không biết làm gương tốt mà lại biết luật mà phạm pháp, thì tội của anh càng thêm một bậc!" 

"Thật nhục nhã cho Tạ Mạnh Trí khi có một người em họ như anh." 

Đọc truyện chữ Full