DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 567 “Người của tôi có rất nhiều.” 

“Tôi không ngại nói cho cậu biết, rượu cậu uống đã bị tối hạ độc từ lâu rồi, cậu chỉ có một con đường chết thôi!” 

Tiểu Điệp khóc càng thảm thiết hơn. 

Đây cũng chính là chuyện cô ta làm giúp Thủy Thanh Diệu, hạ độc vào trong rượu, khiến Giang Sách mất đi năng lực chiến đấu. 

Người bình thường nghe được lời này xong sẽ tuyệt vọng vô cùng, nhưng Giang Sách thì không hề. 

Anh khinh thường hừ lạnh một tiếng, tiếp tục làm theo ý mình, rót đầy một bát rượu nữa. 

“Hử? Ông nói, ông hạ độc trong rượu sao?” 

“Vậy tại sao đến tận bây giờ tôi vẫn chẳng hề hấn gì?” 

Lúc nói, Giang Sách còn khiêu khích uống một hơi cạn sạch, sau đó lại tiếp tục rót thêm một bát khác. 

Anh nói khiến Thủy Thanh Diệu bắt đầu chú ý. 

Đúng vậy, từ lúc vừa tới đến bây giờ, Giang Sách đã uống hết bốn năm bát rượu rồi, nhưng sao anh vẫn không bị làm sao hết, còn đứng rất vững nữa kìa. 

Hay là đang cố gắng gượng? 

Không thể có chuyện đó, nhìn trạng thái tinh thần của Giang Sách, dáng vẻ của anh trông chẳng có gì là đang cố gắng gượng cả. 

Hơn nữa, loại thuốc đó cực kỳ lợi hại, căn bản là không thể gắng gượng được. 

Trên thực tế, ông ta đều biết rằng, ở phương diện y học, mấy loại bụi đời nhỏ bé này làm sao có thể so sánh được với trình độ của Giang Sách? Ngay khoảnh khắc bưng bát rượu lên, Giang Sách đã biết trong rượu có vấn đề rồi. 

Cho nên, Giang Sách đã phòng bị từ trước, dùng kim bạc làm tan tính chất của thuốc, nên cơ thể mới không phải chịu bất kỳ tổn thương nào. 

Thao tác kinh người như thế có nói ra cũng không ai nghe hiểu được, huống chi Giang Sách vốn cũng đâu định lên tiếng giải thích? 

Khuôn mặt Thủy Thanh Diệu lộ vẻ nghi hoặc, không thể nào hiểu được. 

“Hừ, cơ thể cậu không có việc gì thì đã sao?” 

Thủy Thanh Diệu duỗi tay phất lên: “Giết chết cậu ta!” 

Một tên thuộc hạ lập tức lao tới, nhưng tựa như một con thiêu thân lao đầu vào lửa, điều chờ đợi anh ta chỉ là một con đường dẫn tới cái chết. 

Giang Sách thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn đối phương lấy một cái, tiện tay đem vỏ chai rượu rỗng vung từ trên xuống dưới, không nghiêng cũng không lệch, đập thẳng vào đầu người kia, chỉ trong tích tắc, bình vỡ, người ngã. 

Giang Sách dùng một chân giẫm lên người người kia, hờ hững nói: “Thực lực của đám Thủy Vân Thiên các người chỉ có như vậy thôi sao?” 

“Đừng có láo xược, mọi người cùng xông lên!” 

Theo lệnh của Thủy Thanh Diệu, tất cả mọi người cùng xông lên, nhưng dù có bao nhiêu con thiêu thân lao vào cũng đâu thể dập tắt được ngọn lửa mãnh liệt đang cháy hừng hực chứ? 

Bọn họ, tất cả đều sẽ biến thành đống tro tàn dưới ngọn lửa. 

Cử từng tên thuộc hạ bị đánh bại, mà Giang Sách, đến lông tóc cũng không hề bị tổn hại một chút nào. 

sức chiến đấu như vậy khiến người ta phải sợ hãi, người xem thì cứ trợn mắt há hốc mồm. 

Mấy chục giây sau, tất cả mấy tên thuộc hạ đều ngã rạp trên mặt đất, không một tên nào là đứng dậy nổi, lại nhìn sang Giang Sách vẫn đang uống rượu dùng bữa ở đó, không hề có dấu hiệu gì là bị thương. 

“Người của ông, không thể không đánh” Giang Sách thuận miệng nói một câu. 

“Ha ha, tôi thừa nhận tôi đã xem thường cậu. Nhưng mà Giang Sách, cậu cho rằng đánh bại được những người này là rất lợi hại sao? Nói cho cậu biết, đây chỉ là một bộ phận nhỏ của Thủy Vân Thiên mà thôi!” 

Thủy Thanh Diệu lôi điện thoại di động ra gọi điện, ngay lập tức, một nhóm người nữa lại đuổi tới. 

“Người của tôi có rất nhiều.” 

“Giang Sách, tôi xem cậu đánh tới khi nào mới xong?” 

“Đánh không lại cậu, thì làm cho cậu mệt tới chết!” 

Nhìn một đám người bên ngoài rầm rầm đi tới, Giang Sách khẽ gật đầu, nói: “Đúng vậy, nhiều người như vậy, hệt như rau hẹ, cái này lại đến cái khác, nếu chỉ có mình tôi đánh thì rất mất sức.” 

“Vậy thì, phải tìm thêm sự trợ giúp.” 

Giang Sách tiện tay móc điện thoại di động ra bấm một nút, sau đó lại quay về chỗ ngồi. 

Mười giây... 

Hai mươi giây... 

Ba mươi giây... 

Một chút động tĩnh cũng không có. 

Thủy Thanh Diệu cười khẩy nói: “Giang sách, cậu còn cố làm ra vẻ sao? Hôm nay, không ai tới cứu cậu được đâu! Giết chết cậu ta cho tôi!”. 

Đọc truyện chữ Full