DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 542 Cuối cùng cũng chịu nói chuyện đứng đắn. 

Sau khi nhận được thư mời, Giang Sách và hai người còn lại thuế thêm hai căn phòng ở ngay bên cạnh căn phòng ban đầu, sau đó ba người cũng bước lên cầu thang đi lên lầu. 

Nhưng giữa chừng, Tân Tử Dân bất ngờ phát hiện ra gì đó, vội phản ứng lại, tò mò hỏi: "Khoan đã, chẳng lẽ đêm qua hai đứa ở chung một phòng sao?" 

Ặc... 

Khuôn mặt của Giang Sách và Tân Uẩn không hẹn mà cùng đỏ bừng. 

Tân Uẩn a a ô ô vội giải thích: "Vì vừa đặt chân tới một thành phố xa lạ, con không dám ở một mình buổi tối, nên muốn Giang Sách ở cùng" 

“Ồ, thì ra là thế" Tân Tử Dân hơi ngừng lại, sau đó lại tiếp tục hỏi một câu khiến Tân Uẩn gần như sụp đổ hoàn toàn: "Vậy hai đứa đã áp dụng tốt các biện pháp an toàn rồi đúng chứ?" 

Nói vậy rồi biết đi đâu về đâu chứ? 

Đầu Giang Sách như muốn nổ tung, kiểu hiểu lầm này có hơi đi sâu quá không? 

Mà Tâm Uẩn giờ phút này đã xấu hổ đến mức chỉ muốn đào hố chui vào rồi, cô ấy bĩu môi nói: "Ba, ba nói bậy cái gì thế?" 

Tân Tử Dân thản nhiên đáp: "Hai đứa giờ đã là người trưởng thành hết rồi, phải biết tự chịu 

trách nhiệm cho hành động của bản thân, ba sẽ không can thiệp quá sâu vào chuyện của 

con. Có điều, làm gì cũng phải biết áp dụng tốt biện pháp an toàn và bí mật tuyệt đối." 

“Đặc biệt là Giang Sách, cháu là người đã có gia đình, việc vụng trộm bên ngoài không phải là không thể, đàn ông mà, chuyện bình thường thôi." 

“Nhưng nhất định phải giữ bí mật cẩn thận, tuyệt đối không được để vợ cháu biết chuyện, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng" 

Ông trời của tôi ơi! 

Giang Sách khóc không ra nước mắt, trong lòng thầm hỏi đây là những lời mà một người bố nên nói sao? Ông ấy thực sự đã đem danh dự của chính con gái ruột mình ném bộp xuống đất, thẳng chân giẫm nát rồi! 

Tân Uẩn xấu hổ đến mức cần cổ cũng đỏ bừng bừng, muốn lên tiếng phản bác nhưng cũng không biết phải phản bác thế nào. 

Vất vả lắm thang máy mới ngừng lại cho, Tâm Uẩn vội vã chạy nhanh ra ngoài, không nói lời nào, yên lặng móc chìa khóa ra mở cửa. 

“Giang Sách, cháu đừng về vội, đi theo bác." 

Cũng không biết Tân Tử Dân muốn làm loạn cái gì nữa, chủ động dẫn Giang Sách đi vào phòng Tân Uẩn. 

Kết quả, vừa mới đặt chân vào phòng đã thấy sự xuất hiện của phòng tắm pha lê trong suốt 

kia. 

Ông ấy khẽ lắc đầu, nói: "Phòng tắm pha lê này cũng lộ liễu quá nhỉ? Giang Sách, cháu thành thật khai bảo đi, có phải đêm qua cháu đã nhìn hết toàn bộ cơ thể con gái bác đúng không?" 

Cả Giang Sách và Tân Uẩn đều vô cùng xấu hổ. 

LN 

Ông già này bình thường nhìn có vẻ nghiêm túc chính trực, thế nào vừa mở miệng ra cái đã thấy thô thiển như vậy nhỉ? 

“Ba, nếu ba còn không dừng ngay việc nói hươu nói vượn này lại, con sẽ không nhận ba. nữa!" Tân Uẩn hai tay chống nạnh, giận đến nỗi lời lẽ loạn như cào cào. 

“Rồi rồi rồi, ba không nói nữa, ba không nói là được chứ gì? Hai đứa tự có ý thức chú ý tí là được, giờ ba cũng già rồi, không phải cái gì cũng quản được nữa." 

Quay đầu lại, ông ấy nhìn Giang Sách nói: "Nào, lấy Biển Thước thần châm ra đây bác xem." 

Cuối cùng cũng chịu nói chuyện đứng đắn. 

Giang Sách lấy thần châm ra, trải nó ở trên bàn. 

Ba người cùng quay lại nhìn, chỉ thấy Biển Thước thần châm vẫn rất đỗi bình thường, không có điểm nào là quá đặc biệt cả, có cảm giác nó cũng không khác ngân châm bình thường là mấy, chỉ có điều, thần châm này được làm tinh xảo hơn mà thôi. 

Đọc truyện chữ Full