DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 437

 

Lòng người phụ nữ như kim dưới đáy biển. 

Thật sự không đoán ra được. 

Giang Sách cũng đi theo vào phòng ngủ, Đinh Mộng Nghiên nói thẳng: “Anh nói xem anh cũng thật là, chuyện làm một tay đua xe lớn như vậy cũng không nói với em.” 

Giang Sách nhún vai. 

“Em có biết, làm một tay đua xe nguy hiểm lắm không, anh cũng là sợ em lo lắng.” 

“Vậy vì sao anh còn làm?” 

“Tiền.” 

“Hử?” 

Giang Sách bất đắc dĩ nói: “Em cũng biết tiền lương anh thấp, rất nhiều lúc sợ em theo đi theo anh sẽ bị người ta xem thường. Cho nên anh muốn kiếm nhiều tiền, để em có thể kiêu ngạo ngẩng cao đầu. Công việc đua xe này, mỗi tháng có thể kiếm được hơn triệu tệ, nếu có thể lọt vào bảng xếp hạng thậm chí có thể kiếm được hơn mười triệu. Nếu anh làm tốt, sau này chúng ta không cần phát sầu vì tiền nữa.” 

Trái tim Đinh Mộng Nghiên như tan chảy. 

Cô kéo tay Giang Sách lại: “Thật ra qua khoảng thời gian ở chung này, em cũng hiểu ra một chuyện, rất nhiều khi tiền bạc không phải vạn năng. Tình bạn, tình yêu còn quan trọng đáng quý hơn cả tiền tài.” 

Giang Sách khẽ cười nói: “Thế anh có thể không đi kiếm tiền nữa chăng?” 

Đinh Mộng Nghiên bật cười vui vẻ, đẩy Giang Sách một cái: “Không được, em không muốn ngày ngày sống cùng một tên quỷ nghèo kiết hủ lậu đâu.” 

AL 

“Được rồi, vừa mới rồi còn nói rất chi là đường hoàng, “cô nhóc ham làm giàu” nhà em, muốn ăn đánh à!” 

Giang Sách gục trên người Đinh Mộng Nghiên, hai người quấn lấy nhau ở trên giường. 

Giang sách nhân cơ hội nói: “Hay là đêm nay chúng ta làm cái kia đi?” 

Đinh Mộng Nghiên bĩu môi: “Không được, ngày mai em phải đi công tác, không tiện.” 

“Đi công tác?” 

“Ừm, ông cụ bảo em đến xem công viên Long Dương, thu mua một lượng lớn vật liệu thép, chắc phải ra ngoài tầm hai ba ngày. Nhưng cũng may mà còn đang ở trong khu Giang Nam, không tính là quá xa.” 

Nghe đến mấy chữ “công viên Long Dương”, trên mặt Giang Sách lộ ra vẻ giận dữ. 

Người khác không biết, nhưng người tổng phụ trách ba khu như Giang Sách lại rất rõ ràng, trước mắt công viên Long Dương là nơi hỗn loạn nhất khu Giang Nam. 

Trị an nơi này rất tệ. 

Giang Sách ba phen bốn bạn muốn chỉnh lý quy hoạch lại nơi này nhưng đều không dám coi thường làm bậy. 

Người bình thường đi vào nơi đó chính là muốn chết, huống chi là người phụ nữ như hoa như ngọc như Đinh Mộng Nghiên? 

Ông già Đinh Trọng muốn Đinh Mộng Nghiên đến nơi như thế thu mua vật liệu thép, tuyệt đối không có lòng tốt gì, chắc là còn đang giận chó đánh mèo Đinh Mộng Nghiên vì chuyện tiểu khu Đế Hào lần trước bị cải tạo thành nghĩa trang, cho nên mới lấy việc công trả thù riêng. 

Đến cả cháu gái ruột mà cũng không tha, lòng dạ ông già này thật ác độc. 

Giang Sách nói: “Mộng Nghiên, không bằng ngày mai anh đi cùng em nhé?” 

Đinh Mộng Nghiên sửng sốt: “Không phải anh mới vừa ký hợp đồng sao? Đi cùng em có ổn không?” 

“Không sao, đó là hợp đồng tạm thời, anh có thể không đến cũng được.” 

“Nhưng mà…” 

Giang Sách nắm tay Đinh Mộng Nghiên: “Không có nhưng mà, nếu để cho mình em đến nơi như thế anh sẽ lo lắng, so với ngày ngày ở nhà lo lắng hãi hùng, không bằng đi cùng em cho xong.” 

Lời anh nói khiến khóe miệng Đinh Mộng Nghiên bất giác nhếch lên. 

“Hừ, coi như anh còn có chút lương tâm.” 

Đọc truyện chữ Full