DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 431

 

Không thể không nói, tuy Chúc Minh có vẻ cuồng vọng tự đại, nhưng tính cách rất hào sảng, thua thì thua, không có một câu oán hận nào. 

Đối với người mạnh hơn mình, Chúc Minh chưa bao giờ nói lời vô nghĩa. 

Đối với Giang Sách là vậy, đối với người đàn ông khác cũng là vậy. 

Hai người bắt tay, Chúc Minh nói: “Quyết định thế nhé, dựa theo ước định ban đầu, tôi thua, chuyện này cứ thế mà chấm dứt. Giang Sách, lần sau gặp lại, chính là trên trường đua ở vùng núi xa. Đến lúc đó đấu cùng anh không phải là tôi, mà là người đàn ông kia, anh chỉ có nước thua thôi.” 

Giang Sách nở nụ cười: “Xin lỗi nhé, đời này tôi không biết chữ ‘thua’ viết thế nào.” 

Hai người đều cực kỳ ngông cuồng. 

Chúc Minh cười càng thêm vui vẻ: “Không biết chữ thua’ viết thế nào sao? Không nghĩ tới người như anh còn là tên thật học đấy? Có rảnh thì mua cuốn từ điển về đi.” 

Anh ta lắc lắc tay, xoay người rời đi. 

Lúc đi ngang qua bên người Dương Tuấn Thiên, Chúc Minh hừ lạnh một tiếng: “Ài, thật sự là kỳ lạ, có vài người có năng lực thấp kém như vậy mà cũng có thể làm đội trưởng? Nếu có thể tự mình hiểu lấy thì đã sớm cút đi rồi, nhường ngôi cho cao thủ chân chính thật sự.” 

Lời này khiến Dương Tuấn Thiên nghiến răng nghiến lợi. 

Lửa giận tích tụ. 

Cuộc tranh tài đêm nay, Giang Sách cướp được sự nổi bật, mà tất cả sự cười nhạo, khinh bỉ, châm chọc đều rơi vào trên người Dương Tuấn Thiên. 

Một trời một vực. 

Nếu có thể, Dương Tuấn Thiên hận không thể chém Giang Sách thành tám miếng! 

Trận đấu kết thúc, người của đội Lamborghini thi nhau rời đi, Lâm Mộng Vân thì vui vẻ chạy tới, thân thiết bắt chuyện với Giang Sách. 

Nhìn thấy người phụ nữ mình yêu cùng người đàn ông khác nói chuyện vui vẻ như thế, Dương Tuấn Thiên càng thêm đố kỵ hơn. 

Phẫn nộ cùng ghen tỵ hòa vào nhau. 

Dương Tuấn Thiên vẫy tay với Điền Kê. 

“Đội trưởng, có chuyện gì thế?” Điền Kê cẩn thận hỏi, biết lúc này tâm trạng Dương Tuấn Thiên khó chịu, không thể đắc tội. 

Dương Tuấn Thiên thấp giọng nói: “Tìm vài người, dạy cho tên khốn nạn kia 

một bài học cho tao!” 

Tên khốn nạn kia, đương nhiên chỉ Giang Sách. 

Điền Kề gật đầu, lấy điện thoại ra đang định gọi. 

Dương Tuấn Thiên lại bổ sung thêm: “Đừng gọi điện thoại cho người nhà, bỏ tiền ra tìm người ngoài làm việc này, không được để ngài Lâm và Mộng Vân phát hiện.” 

“Vâng, em biết rồi.” 

Điền Kê sau khi tìm kiếm một hồi thì thấy được một dãy số thích hợp, lập tức gọi qua. 

“Alo, đại ca Cổ, có đơn hàng, nhận không?” 

“Ba mươi vạn?” Điền Kề nhìn Dương Tuấn Thiên. 

Dương Tuấn Thiên gật đầu. 

“Chốt đơn, làm việc trước trả tiền công sau, đêm nay phải xử lý xong.” 

“Ferrari 458, buổi tối sẽ từ…” 

Bên này Điền Kệ đang tìm người ngoài đối phó Giáng Sách, bên kia Lâm Mộng Vân và Giang Sách lại không hay biết gì, đang không ngừng nói gì đó. 

Lâm Mộng Vân vừa kinh ngạc lại tò mò với việc Giang Sách có được kỹ thuật 

lái xe xuất sắc như vậy. 

Cô ta hỏi: “Giang Sách, anh học kỹ thuật lái xe từ đâu thế?” 

“Tây Cảnh.” 

“Tây Cảnh sao? Sao lại ở nơi đó?” 

“Trước kia tôi tham gia quân ngũ tại Tây Cảnh, có huấn luyện viên chuyên nghiệp dạy chúng tôi kỹ thuật lái xe.” 

“Huấn luyện viên dạy thế nào?” 

“Trọng tâm chỉ có một điểm – nhanh hơn người khác.” 

Giang Sách nhún vai: “Chúng tôi học lái xe là vì giết người và chạy trốn, bất kể là phương diện nào, cô đều phải làm nhanh hơn người khác. Cho nên bất kể chúng tôi có lái xe gì, đều phải tận dụng tất cả mọi khả năng vượt qua đối thủ, nhanh hơn người ta, mới có thể thực hiện bước tiếp theo. Lái xe tại Tây Cảnh, ai chậm thì người đó mất mạng.” 

Đọc truyện chữ Full