DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 415

“Nếu dám đánh thức Mộng Nghiên, chuyện của các người cũng đừng mong hoàn thành được.” 

Đinh Trọng hừ lạnh một tiếng: “Đó cũng không chỉ là việc của tôi, mà còn là việc của Giang Sách cậu!” 

Giang Sách cười cười: “Cho dù khu quy hoạch nghĩa trang không xây dựng được cũng không sao, đối với tôi đó không phải là vấn đề lớn. Nhưng nếu kế hoạch cải tạo của tiểu khu Đế Hào không thành công, các người còn muốn thuyết phục được những chủ hộ đó thì chính là chuyện bất kể như thế nào cũng không có khả năng rồi. Cái nào nặng cái nào nhẹ, ông cụ hẳn rất rõ ràng.” 

“Hừ!!!” 

Đinh Trọng đặt mông ngồi xuống, vì không có ghế nào khác trong văn phòng nên Đinh Phong Thành và Đinh Tử Ngọc buộc phải đứng. 

Đợi. 

Phải đợi! 

Cũng giống như Lưu Bị ba lần mời Gia Cát Lượng, kiên nhẫn đợi bên ngoài ngôi nhà tranh vậy, ba người Đinh Trọng cũng đang đợi Đinh Mộng Nghiên thức dậy. 

Nhưng Đinh Mộng Nghiên vẫn ngủ rất say. 

Giấc ngủ này kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ. 

Chờ đến hơn ba giờ chiều, có thể là Đinh Mộng Nghiên đói bụng, hoặc có thể đã ngủ đủ giấc rồi, cô đứng dậy dụi dụi đôi mắt nhập nhèm. 

Điều này khiến Đinh Phong Thành kích động chết đi được. Anh ta đã đứng đó suốt ba tiếng đồng hồ rồi đấy! 

Đùa chứ, hồi huấn luyện quân sự anh ta cũng chưa bao giờ đứng như thế này, đứng đến nỗi hai chân anh ta run rẩy, gần như tê liệt. 

“Em ba yêu dấu, em tỉnh rồi!” 

“Em đã để anh hai, chị cả và ông nội chờ lâu lắm đấy!” 

Đinh Mộng Nghiên giật mình, nhìn Đinh Phong Thành, Đinh Tử Ngọc đang bị “phạt đứng”, cùng với Đinh Trọng đang đầy mặt tức giận, vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra. 

Cô lại làm sai cái gì rồi sao? 

Không có mà, chỉ mới ngủ một giấc thôi, cũng không đến mức nói mình bỏ bê công việc đi chú? 

“Ông nội, các người đến chỗ cháu là?” 

“Ha ha, Đinh Mộng Nghiên, em giả vờ giỏi quá nhỉ?” Đinh Tử Ngọc lạnh mặt nói: “Tại sao bọn chị lại đến chỗ em, trong lòng em không rõ à?” 

Cô ta cũng đứng suốt ba tiếng đồng hồ, ngày thường được cưng chiều, sao mà chịu được khổ sở như vậy, giờ bụng đầy thuốc nổ”, sẽ “phát nổ” bất cứ lúc nào. Đinh Mộng Nghiên nhanh chóng đứng lên: “Chị cả, em thực sự không biết chị đang nói cái gì.” 

Đinh Tử Ngọc hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi, dứt khoát không để ý tới cô. 

Cuối cùng, vẫn là Đinh Trọng chậm rãi nói: “Mộng Nghiên, quậy đủ chưa? Quậy đủ rồi thì nhanh chóng giải quyết chuyện này đi. Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, cháu chú ý chút cho tôi!” 

Đây là thái độ nhờ người ta làm việc sao? 

Trong lòng Giang Sách chế giễu, đã là khi nào rồi mà còn cuồng vọng như vậy? 

Anh đứng dậy nắm lấy tay Đinh Mộng Nghiên định đi ra ngoài, động tác này khiến ba người Đinh Trọng sợ hãi. Đùa gì vậy? Bị phạt đứng ba tiếng đồng hồ chờ cô tỉnh lại mà kết quả muốn rời đi ngay? 

“Giang Sách, cậu muốn làm gì vậy?” Đinh Trọng nôn nóng hét lên. 

Giang Sách thản nhiên nói: “Không biết vì sao, trong phòng luôn có mùi hôi, cũng không biết là ai mà không có tố chất như vậy.” 

Đây là lời mắng xéo. 

Nói những lời của Đinh Trọng tương đương đánh rắm? 

Trong lòng Đinh Trọng thầm hận, ông ta hận không thể chém Giang Sách thành tâm khúc, nhưng lúc này có việc cần xin người ta, không thể không cúi đầu nhịn. 

Đọc truyện chữ Full