DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 374

 

Rõ ràng đây là một âm mưu đã được tính toán sẵn. 

Nói cách khác đây là một gương mưu.” 

Ai cũng siết chặt nắm đấm, chuẩn bị đón tiếp một trận chiến tàn khốc, bọn họ đều tin chắc rằng đối phương đã sớm dự đoán tính nghiêm trọng trong chuyện này, nên đã chuẩn bị rất nhiều người mai phục tại đây. 

Ai dè lại là… 

Một cô gái trông có vẻ cực kỳ nhát gan cầm một lá thư chạy ra ngoài, run rẩy đi tới trước mặt Giang Sách. 

Cả người cô ta run rẩy đưa lá thư cho anh. 

“Thư, thư của anh này” 

Hả? 

Mọi người đều sửng sốt. 

Lá thư đầu tiên của đối phương bảo Giang Sách đi tới đây, chẳng lẽ không phải là mai phục sẵn người ở đây rồi đợi Giang Sách tự chui vào lưới ư? 

Sao còn đưa lá thư thứ hai làm gì? 

Bây giờ Giang Sách mới khẳng định suy nghĩ trong lòng, kẻ địch lần này hoàn toàn không cùng đẳng cấp với người mà anh gặp lúc trước. 

Doanh nghiệp Thiên Đỉnh còn có người tài giỏi ư? 

Anh vươn tay nhận lấy lá thư, sau khi mở ra, bên trên vẫn viết một hàng chữ: Một mình đi ra sau khách sạn, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn xe cho anh rồi. 

“Ha ha.” 

Xem ra đối phương đã sớm tiến hành điều tra Giang Sách rồi, biết dưới trướng của Giang Sách nắm giữ rất nhiều người tài giỏi, nếu tấn công trực diện e rằng sẽ khó mà giành được chiến thắng, nên mới bảo một mình Giang Sách rời đi. 

Giang Sách mà sợ bọn họ ư? 

Nực cười. 

Anh ném lá thư đi rồi bảo mọi người đứng đây chờ mệnh lệnh, sau đó một mình đi ra cửa sau khách sạn, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe màu trắng chẳng hề bắt mắt đang đậu ở của. 

Anh mở cửa ra rồi ngồi lên xe rời đi. 

Đúng lúc này, trong căn phòng nhỏ ở một nơi thần bí, Tôn Vĩnh Trinh, Tây Môn Tuấn đang ngồi trên sofa nhìn Tôn Tại Ngôn bố trí mọi chuyện. 

Dựa theo suy nghĩ của họ, hôm nay phải tiến hành mai phục ở khách sạn, hốt hết mẻ lưới Giang Sách và người mà anh dẫn tới. 

Nhưng không hiểu tại sao Tôn Tại Ngôn còn muốn hành động thêm là dẫn Giang Sách rời đi. 

“Chú em, tôi hơi khó hiểu chú đang làm gì thế?” 

Tồn Tại Ngôn cười khẩy: “Tất nhiên tên óc heo như anh sẽ không hiểu rồi.” 

Tôn Vĩnh Trinh suýt nổi điên, cũng may được Tây Môn Tuấn giữ lại. 

Tôn Tại Ngôn nói: “Anh hãy mở to mắt chó của anh ra nhìn cho rõ đám người mà Giang Sách dẫn tới đi, ai cũng tràn đầy sát khí, ánh mắt tràn ngập vẻ chiến đấu, không hề có một tên gà mờ. Với cái đảm vô tích sự đó của anh, cho dù nhân số gấp hai ba lần cũng không đánh lại người ta.” 

“Hơn nữa vì ngôi mộ của em trai bị người khác đào lên nên trong lòng Giang Sách đã tích tụ một bụng lửa giận, bây giờ đang là lúc lửa giận bùng cháy nhất. Nếu lúc này giao chiến chính diện với anh ta thì anh sẽ bị lửa giận của anh ta nuốt chửng không còn mảnh xương mà thôi.” 

“Anh có biết thế nào là tránh mũi nhọn không?” 

“Điều tôi muốn chính là Giang Sách nổi giận đùng đùng đi tới nhưng lại vồ hụt, một bụng lửa giận nhưng lại đụng phải một chậu nước lạnh.” 

Tôn Tại Ngôn tính toán cực kỳ thấm sâu. 

Có anh ta đứng phía sau điều khiển thì Giang Sách gặp nguy hiểm rồi. 

Bên này. 

Chiếc xe mà Giang Sách đang ngồi nhanh chóng ngừng lại, tài xế thả Giang Sách ở đầu con hẻm cổ xưa. 

Đầu con hẻm có hai đứa trẻ trông chỉ mới bảy tám tuổi tiến hành kiểm tra khắp người Giang Sách, tịch thu toàn bộ vật dụng như điện thoại của anh, không cho anh mang vào trong. 

Sau khi kiểm tra xong xuôi, Giang Sách đi vào con hẻm. 

Dọc đường anh đi theo chỉ thị, cuối cùng đi tới trước của một căn nhà nhỏ. 

Có lẽ đây là nơi mà kẻ địch ẩn thân đúng không? 

Chọn một nơi như này để gặp mặt, chỉ cần kẻ địch mai phục sẵn sàng thì có thể dễ dàng giải quyết triệt để người bình thường, đồng thời sẽ không khiến bất kỳ ai hoài nghi. 

Nhưng liệu Giang Sách có dễ dàng bị giải quyết triệt để như thế không? 

Anh hít sâu một hơi rồi mở cửa đi vào. 

Anh vốn tưởng rằng sẽ có dao bầu, côn sắt ập tới, nếu không thì trong nhà cũng có mười mấy tên cao to lực lưỡng. 

Ai dè… 

Trong nhà chỉ có một bà lão hơn bảy mươi tuổi đang đan áo len. 

Giang Sách nhíu mày, bọn họ đang làm gì vậy? 

Vồ hụt hai lần liên tiếp khiến anh rất khó chịu, trong lòng vừa sốt sắng vừa tức như muốn. phát nổ. 

Bà lão ngừng hành động trong tay lại rồi chỉ vào một cánh cửa nhỏ ở bên cạnh, từ tốn nói: “Cậu hãy đi ra cửa sau sẽ có người đón cậu.” 

Giang Sách dứt khoát mở cửa đi ra ngoài, một chiếc xe ba gác chạy bằng điện đang đậu ở cửa. 

Đối phương sắp xếp rất thú vị. 

Đọc truyện chữ Full