DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 366 “Em nói không phải cái này!” 

 

Tôn Vĩnh Trinh cũng hài lòng gật đầu. 

“Mẹ nó, bị tên nhóc Giang Sách kia chèn ép lâu như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội chuyển mình rồi.” 

“Công ty giải trí Ức Mạch, khoa học công nghệ Tẩm Mộng, tôi muốn hủy hoại tất cả chúng 

nó!" 

Sắc trời ngả tối, Giang Sách xuống xe taxi, bước chậm rãi về nhà. 

Còn chưa vào đến nhà đã nhìn thấy Đinh Mộng Nghiên đang ở trong bãi đỗ xe lầm rầm gì đó, rì rầm rì rầm như đang mắng chửi cái gì. 

Giang Sách bước đến hỏi: “Sao thế?” 

Đinh Mộng Nghiên chống nạnh, chỉ chỉ cái xe: “Còn không phải tại cái xe nát này à? Lần trước vừa mới sửa được mấy ngày đã hỏng. Cứ hỏng rồi sửa, sửa lại hỏng là cái trò mèo gì?” 

Giang Sách gật đầu: “Hay là đổi một chiếc xe khác?” 

“Đổi xe khác? Lấy đâu ra tiền chứ?” 

Giang Sách sờ miếng ngọc bội Lâm Gia Vinh cho trong túi áo, mỉm cười nói với Mộng Nghiên: “Vừa đúng lúc anh có một tấm thẻ giảm giá khách hàng cho, mua xe được giảm giá hai mươi phần trăm thì phải, hay là chúng ta gom góp một chút, mua một chiếc đi?” 

“Hai mươi phần trăm?” 

Đinh Mộng Nghiên là một phụ nữ đúng chuẩn, vừa nghe thấy hai chữ “giảm giá” mắt đã sáng lên. 

Không quan tâm thân phận cao quý đến đâu, cũng không quan tâm học vấn cao ra sao, tu dưỡng tốt đến đâu, chỉ cần là con gái đều không có sức phản kháng đối với hai chữ “giảm giá.” 

Đinh Mộng Nghiên nhìn con xe cũ của mình rồi lại nghĩ ngẫm chuyện giảm giá. 

“Nếu mà không dùng đến thẻ thì cũng tiếc, dù sao xe nhà mình cũng hỏng rồi, không bằng nhân cơ hội mua chiếc mới luôn đi.” 

“Nhưng mà xe mới cần bao nhiêu tiền nhỉ?” 

Giang Sách phất tay: “Chuyện này em không cần lo, gần đây anh có tiết kiệm tiền, tính thử thấy chắc là cũng đủ rồi.” 

“Thật hả?” 

“Vậy lần này là anh bỏ tiền nha.” Dáng vẻ thiếu nữ tinh nghịch của Đinh Mộng Nghiên làm Giang Sách nhìn mà trong lòng cũng vui vẻ theo. 

“Anh bỏ tiền, hứa với em luôn đó.” 

Hai người đã hẹn xong. 

Sáng sớm hôm sau đồng hồ báo thức còn chưa reo, Đinh Mộng Nghiên đã dậy sớm đánh răng rửa mặt. Bình thường có mê ngủ nướng đến thế mà hôm nay lại tích cực quá trời. 

Chỉ vì hôm nay đi mua xe giảm giá. 

Cô kéo Giang Sách ra khỏi ổ chăn, chủ động giúp anh đánh răng rửa mặt, mặc quần áo, thậm chí còn đút cho anh ăn bữa sáng sau đó liền đi mua xe. 

Sau khi xuống xe, đến cửa hàng 4S, Đinh Mộng Nghiên nhìn đến tròn mắt. 

Cô nhìn từng chiếc xe bóng loáng xịn xò trước mắt, nuốt nước bọt hỏi dò: “Giang Sách, đây là xe anh muốn đưa em đi mua đó hả?” 

Giang Sách nhìn địa chỉ, gật đầu nói: “Không sai, chính là chỗ này. Sao thế? Chế xe chưa đủ tốt à?” 

Ha ha! 

Khôn phải là không đủ tốt mà là quá tốt rồi! 

Tất cả xe ở đây đều là siêu xe, nhìn một loạt toàn Ferrari. 

Tổi qua Giang Sách nói anh đã tiết kiệm đủ tiền mua xe, Đinh Mộng Nghiện nghĩ là mỗi tháng Giang Sách để được tám nghìn tệ, vậy thì gom mấy tháng nhiều nhất là mười mấy nghìn tệ. 

Chắc cũng chỉ có thể mua được mấy loại xe thường thường bậc trung thôi. 

Kết quả anh lại đưa cô đến cửa hàng xe Ferrari, làm gì đây? Mua Ferrari sao? 

Lương tháng tám nghìn đi mua Ferrari? 

Xin đó, anh mở mắt ra nhìn xem, mỗi chiếc xe chỗ này giá cũng phải hàng triệu tệ! Chiếc nào đắt còn mấy chục triệu! Lương tháng tám nghìn của anh tiết kiệm bao nhiêu năm mới đủ mua... một cái lốp xe? 

Đinh Mộng Nghiên để trán: “Giang Sách, anh xác định là không phải đang đùa em đấy chứ?” 

Giang Sách mặt mày nghiêm túc nói: “Không đùa em mà, uy tín của bạn anh cũng không tệ, chiếc thẻ giảm giá này chắc chắn dùng được.” 

“Em nói không phải cái này!” 

Đinh Mộng Nghiên ghé tai Giang Sách nói nhỏ: “Xe ở đây đắt quá, kể cả có giảm giá hai mươi phần trăm cũng vượt xa khả năng chi trả của chúng ta. Thôi bỏ đi, chúng ta đi mua một chiếc FAW gì đó dùng tạm là được rồi.” 

Cô hoàn toàn không tin là Giang Sách có thể mua được chiếc xe đắt tiền như thế này, kéo lấy Giang Sách định đi. 

Lúc này, một đôi nam nữ ở cửa bước vào, vừa đúng lúc gặp phải hai người Đinh Mộng Nghiên. 

Hai bên nhìn nhau một cái rồi cùng sửng sốt. 

“Mộng Nghiên?” 

“Trí Mỹ?” 

Người vừa đến kia là bạn cùng phòng thời đại học của Đinh Mộng Nghiên - Hạ Trí Mỹ. Từ sau khi tốt nghiệp đại học đến nay hai người gần như đã mất liên lạc, chưa từng nói chuyện lại. 

Không ngờ rằng lại gặp lại nhau ở đây. 

Đọc truyện chữ Full