DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 362 Ôi phụ nữ nói thay đổi là thay đổi ngay. 

 

Điều này làm Tân Uẩn có hơi rung động. 

Hơn cả, Giang Sách tuy rằng không tính là “đẹp trai”, nhưng thường xuyên chinh chiến nên cơ thể anh có cảm giác như tràn ngập hormone, có khí chất mạnh mẽ chỉ riêng đàn ông mới 

có. 

Anh là một người đàn ông đích thực. 

Người phụ nữ mạnh mẽ như Tân Uẩn dễ bị đàn ông đích thực thu hút hơn cả. 

Nhưng số phận cứ thích trêu ngươi, tại sao Giang Sách lại là người đã có Vợ chứ? 

Ấy... 

Tân Uẩn nửa vô ý nửa cố tình mà lén nhìn Giang Sách, chua xót ganh tị trong tim dấy lên nhiều hơn. 

Lúc này, Giang Sách bước qua hỏi: “Tân Uẩn, tôi có vài chuyện không hiểu lắm, muốn hỏi cô.” 

Tân Uẩn bỗng lạnh mặt nói: “Y thuật anh cao vậy, có gì mà phải hỏi tôi? Tôi không biết, không muốn trả lời!” 

Nói xong thì bĩu môi bỏ đi. 

Làm Giang Sách ngơ ngác cả ra. 

Sao vừa nãy còn bình thường mà chớp mắt đã nổi giận rồi? 

Tân Uẩn là một cô gái lạnh lùng mạnh mẽ cơ mà, sao giờ lại biến thành giống như một cô công chúa nhỏ ương ngạnh vậy? 

Ôi phụ nữ nói thay đổi là thay đổi ngay. 

Thật ra Giang Sách nào biết được sự thay đổi của Tân Uẩn đều là vì anh hết! 

Không hiểu vì sao, rõ ràng Giang Sách đã giúp Tân Uẩn rồi nhưng vẫn khiến cô ấy không vui, thậm chí còn tức giận vô cớ. Chẳng cần biết Giang Sách đã làm gì, Tân Uẩn vẫn sẽ cảm thấy không hài lòng. 

Như thể cái người tên Giang Sách này chỉ là người thừa vậy. 

Nhưng lúc Giang Sách nói phải đi rồi, Tân Uẩn lại tỏ ra càng không vui hơn! 

Xoay vòng vòng khiến Giang Sách cũng hơi chóng mặt. 

Nói tóm lại là muốn anh ở lại hay không muốn anh ở lại? Thật sự không hiểu nổi phải làm thế nào mới xong. 

Đến khi ông cụ Tân Tử Dân xuất hiện, Giang Sách mới coi như được giải vây. 

Tân Tử Dân vừa nhìn thấy Giang Sách đã cực kỳ vui vẻ, sau một hồi hàn huyên lại tiếp tục truyền thụ y thuật nhà họ Tân cho Giang Sách. Hơn nữa còn giúp Giang Sách giải quyết nhiều vấn đề chưa hiểu từ trước. 

Sau lần huấn luyện này, Giang Sách càng hiểu sâu thêm về y thuật, tay nghề trên mặt y học càng thêm thâm hậu. 

Mặt trời lên cao rồi dần ngả về Tây. 

Giang Sách đứng dậy chào tạm biệt, Tân Uẩn vẫn lạnh lùng thờ ơ như trước, không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, giống như cực kỳ ghét bỏ Giang Sách vậy. 

Giang Sách cũng rất bất đắc dĩ, nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết mình đắc tội với Tân Uẩn chỗ nào, cuối cùng chỉ đành ngại ngùng rời đi. 

Vậy mà sau khi Giang Sách đi, Tân Uẩn lại dõi mắt nhìn theo hướng anh vừa đi, nhìn đến ngẩn người. 

“Nhìn gì thế?” Tân Tử Dân đi đến hỏi. 

“Có... có nhìn gì đâu ạ” Tân Uẩn lại cụp mắt xuống sắp xếp số dược liệu trong tay. 

Tân Tử Dân lắc đầu: “Lúc này người ta ở đây thì con hững hờ không thèm quan tâm người ta, giờ người ta đi mất rồi mới nhớ, con định làm gì đấy hả? Cậu ta còn tưởng là con ghét cậu ta đấy.” 

Tân Uẩn tức giận vỗ dược liệu lên bàn: “Con chính là ghét anh ta! Rõ ràng là đàn ông có vợ rồi mà còn... còn...” 

Nói được một nửa, Tân Uẩn nghẹn lời không nói được tiếp. 

Có khổ cũng chỉ biết giấu vào trong lòng. 

Nhưng Tân Tử Dân là ba cô ấy, sao có thể không hiểu con gái mình được chứ? 

Ông ấy thở dài một hơi: “Chuyện tình cảm ấy à, không phải chuyện con muốn khống chế thì sẽ khống chế được. Tình yêu đến có là ông trời cũng không cản được, cũng không trách người ta được” 

Tân Uẩn chu mỏ: “Cứ trách anh ta!” 

Ngẩn ra một lát Tân Uẩn mới đỏ hết mặt, thẹn thùng nói: “Ba, ba nói gì thế? Tình yêu tình báo gì chứ? Con còn lâu mới yêu cái đồ cao lớn thô kệch ngu ngốc kia!” 

“Thế hả? Vậy hai hôm nữa cậu ta lại đến, con đừng có nhìn người ta nhé.” 

“Giang Sách còn đến nữa ạ?” Ánh mắt Tân Uẩn lóe lên một cái nhưng lại ý thức được mình không nên phản ứng như vậy, liền cúi đầu xuống. 

Tân Tử Dân cười ha ha. 

“Yên tâm, cậu ta sẽ quay lại nhanh thôi.” 

“Đơn giản lắm, hôm nay cậu ta vẫn chưa học được hết mọi thứ, ba cố ý để phần quan trọng nhất lại chưa nói. Sau khi về nhà cậu ta sẽ nghĩ không ra, thế chẳng phải là phải quay lại hỏi lần nữa à?” 

Tân Uẩn bó tay lắc đầu nói: “Ba, ba cũng ác thật đấy.” 

Đọc truyện chữ Full