DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 360 Cảm giác mất cả chì lẫn chài thế này thật tồi tệ. 

 

“Đây chính là lý do tại sao ông ra nắng thì sẽ nổi ban đen.” 

“Tôi giúp ông thải máu tụ trong cơ thể ra, lại thanh lọc sạch sẽ âm khí, bệnh của ông tự động khỏi thôi.” 

“Chẳng qua đây chỉ là tạm thời, sẽ tái phát tiếp.” 

Lâm Gia Vinh sợ hãi hỏi: “Sao lại tái phát? Giang thần y, cậu phải giúp tôi trị tận gốc!” 

Giang Sách cười: “Không thể trị tận gốc đâu, thận của ông đã yếu lắm rồi, ông lại bẩm sinh có tính hàn, không thể nào trị tận gốc được. Không muốn tái phát thì biện pháp duy nhất chính là khống chế dục vọng của mình, sau này tránh tiếp xúc với phụ nữ nhiều nhất có thể. Uống nhiều canh gà, canh sâm, cẩu kỷ tẩm bổ, nuôi dưỡng cơ thể lâu dài thì tôi tin có thể bảo trì trạng thái khoẻ mạnh trong nhiều năm nữa.” 

Lâm Gia Vinh cười khổ thở dài. 

Ông ta gật đầu nói: “Cảm ơn Giang thần y nhắc nhở, sau này tôi sẽ không đụng vào mấy cô gái đó nữa.” 

Ông ta nhìn Giang Sách: “Giang thần y, cái mạng này là do cậu cứu về, cậu là ân nhân cứu mạng của tôi. Lâm Gia Vinh tôi trước giờ ân oán rạch ròi, có thù ắt báo có ân ắt trả”. 

Nói xong, ông ta đưa một miếng ngọc bội mang phong cách cổ xưa cho Giang Sách. 

“Đây là chứng nhận khách quý của thương hiệu Ferrari trong nước, có nó rồi sau này cậu vào showroom nào cũng sẽ được hưởng quyền lợi đặc biệt. Giá chiết khấu, quyền ưu tiên mua hàng, quà tặng miễn phí, vân vân, muốn gì có đó” 

Mời cậu nhận cho” 

Giang Sách cầm lấy ngọc bội, sờ sờ trong tay, không tệ, khắc ngọc rất chi tiết, tinh tế. 

“Vậy thì cảm ơn nhiều.” Giang Sách không khách sáo gì. 

Lâm Gia Vinh búng tay một cái, để trợ lí rút ra một tấm chi phiếu, điền một con số lên trên, đặt nó lên giường bệnh. 

“Đây là ba mươi triệu tệ tiền khám bệnh, xin y quán nhận cho.” 

Tân Uẩn ngạc nhiên há hốc mồm ba mươi triệu? 

Cô ấy không làm gì mà nhận lấy ba mươi triệu á? 

Nhìn biểu cảm của Tân Uẩn, Lâm Gia Vinh tưởng cô ấy chưa vừa ý, thế là nói tiếp: “Xin lỗi, tôi ra ngoài với quá nên không mang theo đồ gì tốt cả. Cô nhận cho ba mươi triệu này trước, sau này tôi sẽ đáp lễ trịnh trọng hơn!” 

xa) 

Lâm Gia Vinh đã nói là trịnh trọng thì sẽ rất trịnh trọng đây. 

Giang Sách nói nhỏ bên tại Tân Uẩn: “Còn không mau nhận đi? Đừng để ông Lâm mất mặt 

chứ.” 

“Ừm.” 

Tân Uẩn cười khổ nhận lấy tiền khám ba mươi triệu, nói thật lòng, không làm gì mà nhận lộc, cầm tiền mà nóng bỏng tay. 

Nhưng không nhận thì không hợp lí. 

Đành phải nhận đi vậy. 

Lâm Gia Vinh cười phá lên: “Căn bệnh tra tấn lão phu cả ba năm nay cuối cùng cũng trị khỏi rồi, từ hôm nay tôi sẽ quảng bá rầm rộ y quán của các người, để các người lên như diều gặp gió ở khu Giang Nam này! Chứ không phải để những kẻ lập lờ đánh lận con đen trà trộn vào chiểm thế thượng phong!” 

Lời Lâm Gia Vinh nói ra ai nghe cũng hiểu là đang ám chỉ cha con họ Thạch. 

Thạch Khoan với Thạch Văn Bình xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố để chui vào, không 

còn mặt mũi gặp ai nữa. 

Đặc biệt là Thạch Khoan, vừa xấu hổ vừa tức giận. 

Vốn dĩ ông ta đã tính toán kĩ lưỡng rồi, ném củ khoai bỏng cho y quán nhà họ Tân, để cơ nghiệp trăm năm của họ tan nát. 

Nhưng ai ngờ giữa đường nhảy ra một tên ngoại môn thể này? 

Một tên mới học y như Giang Sách sao lại biết y thuật cao siêu hơn cả họ như thế được, Thạch Khoan nói bậy một “y thuật bí truyền thôi nào ngờ nó có thật. 

Đúng là xui tám kiếp mà! 

Một vị khách quan trọng như Lâm Gia Vinh bị Thạch Khoan tận tay đẩy sang y quán nhà họ Tân, giúp y quán họ kiếm được một đồng minh lớn mạnh như vậy, nghĩ thôi là thấy tức. 

Hơn cả là địa vị nhà họ Thạch Với Lâm Gia Vinh cũng rơi rớt vụn vỡ. 

Với nhân mạch và địa vị của Lâm Gia Vinh, nếu đã hạ quyết tâm làm thì nói không chừng đủ sức kéo nhà họ Thạch xuống khỏi ghế đứng đầu của ngành y này. 

Hân! 

Cảm giác mất cả chì lẫn chài thế này thật tồi tệ. 

Lâm Gia Vinh mỉa mai nói: “Rõ ràng là y thuật không ra gì, ban đầu đã hứa rất hay cơ mà, nói gì mà chắc chắn sẽ tìm được thân tương thích để thay, kết quả đến lúc lên sân thì đùn đẩy trách nhiệm” 

“Có bấy nhiêu mà xứng làm đầu tàu ngành nghề à?” 

“Đúng là sỉ nhục của giới y học mà!” 

Người nói vô ý người nghe hữu ý, chân mày Giang Sách lập tức cau lại. 

Anh nhìn về phía cha con họ Thạch kia, mặt không đổi sắc mà hỏi: “Sao Cơ, ông Thạch Khoan có đường tìm được thận à?” 

Trái tim Thạch Khoan đập chệch một nhịp. 

Đọc truyện chữ Full