DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 287 “Bộ phim đó tôi có xem qua rồi." 

La Thịnh lắc đầu: “Không thể nào. Tối hôm qua tôi đã sáng tác ở nhà, sau khi chuẩn bị xong thì lập tức đưa đến công ty. Buổi sáng tôi còn chỉnh sửa trước mặt hai người nên không có khả năng bị đánh cắp trong quá trình sáng tác.” 

Nói đến đây, ba người đồng thời sửng sốt. 

Họ đều nhận thức được vấn đề. 

“Đúng rồi, tất cả bản thảo rác của thầy La lúc sáng đều đã bị ném vào thùng rác.” 

Trình Đan Đình nhìn vào thùng rác. 

Trống rỗng! 

Trình Đan Đình sốt ruột nói: "Chắc chắn là bọn người của công ty giải trí Bá Khổng đã lấy bản thảo nháp mà thầy La vứt bỏ, cho nên chuyện cơ mật của chúng ta mới bị rò rỉ ra bên 

ngoài." 

La Thịnh khẽ gật đầu. 

“Thảo nào tôi cứ thấy bài hát mới đó nghe khá giống bài hát kia của tôi, nhưng ở phần giai điệu lại có sự chênh lệch khá lớn. Hóa ra là lấy trộm bản thảo nháp tối vứt đi để tiến hành biên soạn lại, giống đến tám mươi phần trăm" 

Mặc dù chỉ giống đến tám mươi phần trăm, nhưng không thể phủ nhận rằng đây là một bài hát rất hay. 

Khoản thiệt hại của giải trí Ức Mạch là cực kỳ lớn, khó mà bù lại được. 

Trình Đan Đình nói tiếp: "Tôi sẽ đi kiểm tra camera, để xem xem là kẻ nào lấy cắp bản thảo, nhất định phải tìm ra được kẻ đó, rồi bắt chúng phải bồi thường cho ra nhẽ!" 

Cô ấy đang định di chuyển thì đột nhiên, Giang Sách lại gọi giật cô ấy lại. 

“Từ từ” 

Trình Đan Đình xoay người, nói: "Chuyện gì nữa?" 

Giang Sách cười khẽ một tiếng, dáng vẻ anh lúc này trông cực kỳ bình tĩnh, từ tốn ngồi xuống, nói với giọng hờ hững: "Nếu người ta đã dám trộm thì họ sẽ không để cô có cơ hội bắt được đâu. Mà nếu cô có tìm ra họ thì sao chứ? Định thưa kiện họ? Hay là đi giảng đạo lý đây? Tổn thất thì cũng đã rồi, chúng ta đâu còn cách nào cứu vãn nữa, chưa kể, buổi biểu diễn hằng năm cũng sắp diễn ra, thời điểm này mà còn làm loạn gây ra chuyện lớn thì thật sự chẳng phải cách hay, không lý trí." 

Quả thật không sai. 

Buổi biểu diễn hằng năm sắp diễn ra, đây chính là dự án lớn nhất kể từ khi giải trí Ức Mạch được thành lập tới giờ. 

Nếu còn làm mọi chuyện rối hơn nữa thì khoản tổn thất có lẽ còn tăng cao hơn nhiều. 

Thời điểm mấu chốt này càng không thể bị phân tâm bởi những chuyện ngoài lề khác, chuyện bản thảo bị ăn trộm lại càng không thể để nhân viên biết, vì nếu để họ biết sẽ chỉ khiến ý chí chiến đấu của họ bị dao động mà thôi. 

Nhưng Trình Đan Đình thật sự không thể nuốt trôi cục tức này được: "Vậy chúng ta cứ thế 

Giang Sách khẽ lắc đầu, anh nói: "Đan Đình, cô chưa xem “Tam Quốc Diễn Nghĩa” hả?” 

Trình Đan Đình lúng túng nhún vai. 

“Bộ phim đó tôi có xem qua rồi." 

Giang Sách nói: "Ở Tam Quốc có một bài thuyết pháp, Tào Tháo phái Tưởng Càn đi thuyết phục, thu nạp Chu Du, nhưng kết quả lại bị Chu Du lợi dụng ngược lại, dùng kế ly gián để diệt trừ hai đại tướng thông thạo thủy chiến lúc bấy giờ là Thái Mạo và Trương Duẫn." 

Lúc này, mắt anh chợt lóe lên một tia sáng: "Hiện giờ trong giải trí Ức Mạch chắc hẳn là có nội gián, thay vì chúng ta điều động binh lực tìm bằng được chúng, thì sao ta không thử dùng tương kế tựu kế, biến kẻ đó thành tay sai, giúp chúng ta từng bước từng bước đánh đổi công ty giải trí Bá Khổng kiêu ngạo kia!" 

Trình Đan Đình mơ hồ hỏi lại: "Người của giải trí Bá Khổng, dễ gì mà chịu đứng về phía chúng ta chứ?" 

Giang Sách cười. 

Anh nhìn về phía hai người vẫy vẫy tay, đợi bọn họ tới gần thì ghé sát tại hai người, cẩn thận thuật lại kế hoạch của bản thân cho họ nghe. 

Sau khi nghe xong, cả Trình Đan Đình và La Thịnh đều nở nụ cười. 

“Tổng giám đốc Giang à, chiêu thức mới này của cậu đúng là châm biếm quá đấy." La Thịnh nở nụ cười xấu xa: "Nhưng mà, tôi thích lắm đấy, ha ha ha ha!" 

Đọc truyện chữ Full