DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 247 Mặt của cô thật nóng. 

 

"Nhưng ba, ba ở đây phải làm sao?" 

"Con còn lòng dạ lo cho ba nữa à? Một ông già rục rục như ba thì có thể có chuyện gì chứ? Vậy đi, ba thanh toán xong thì sẽ tự bắt taxi về nhà. Con mau đuổi theo đem con gái ba về đi, nhanh lên!" 

Dưới sự thúc đẩy của Đinh Khải Sơn, Giang Sách căng da đầu đuổi theo ra khỏi khách sạn. 

Sau khi Đinh Mộng Nghiên rời khỏi khách sạn, cô cũng không đi quá nhanh mà là chậm rãi đi bộ trên đường. 

Đi hai bước dừng một bước. 

Thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn lại Giang Sách có đuổi theo hay không. 

Kết quả là khi nhìn lại, phía sau trống không, không có bất cứ ai cả, cô tức giận đến giậm chân, miệng trề ra. 

"Giang Sách thối, Giang Sách chết tiệt, Giang Sách xấu xa." 

"Đi chung với Lăng Dao của anh đi, em mặc kệ anh!" 

Cô quay người bỏ đi. 

Mới đi được hai bước, cô lại rất không có khí thế mà dừng bước quay đầu nhìn lại, ấm ức đến nỗi sắp khóc. 

Lúc này, Giang Sách vừa hay chạy ra dưới sự thôi thúc của Đinh Khải Sơn, đi theo hướng của Đinh Mộng Nghiên. 

"Mộng Nghiên!" 

Đinh Mộng Nghiên ban đầu vẫn còn đang rất tức giận, trong nháy mắt đã mặt mày hớn hở. 

Nhưng ngay sau đó cô cố ý giả vờ tức giận, xoay người đi về phía trước, song cũng không đi quá nhanh, trong lòng không khỏi nôn nóng hy vọng Giang Sách nhanh chóng đuổi theo. 

Cô thầm đếm số trong lòng. 

"Ba." 

"Hai." 

"Một." 

Cộc cộc cộc, một loạt tiếng bước chân truyền đến, Giang Sách chạy tới phía sau, vươn tay kéo lấy cánh tay của Đinh Mộng Nghiên. 

"Mộng Nghiên, đừng tức giận. Thực ra, anh không có quan hệ gì với Lăng Dao cả." 

"Hừ! Tại sao phải nói cho em biết anh không có quan hệ gì với cô ta? Còn lâu em mới thèm để ý anh." 

10 

"Ặc... Mộng Nghiên, anh biết em hiểu lầm. Nhưng cô ấy là một ngôi sao lớn, còn anh chỉ là một viên chức nhỏ nhoi bình thường, sao người ta sẽ để mắt tới anh chứ?" 

Đinh Mộng Nghiên phớt lờ anh, vẫn bướng bỉnh đi về phía trước. 

Giang Sách trợn tròn mắt. 

Chẳng phải đã giải thích rõ ràng rồi sao? Tại sao cô vẫn muốn bỏ đi vậy? 

Anh ngẩn ngơ đứng tại chỗ mà không biết phải làm gì bây giờ. 

Đường đường là chiến thần Tu La ở Tây Cảnh, song hiện tại lại không có cách nào có được một cô gái, anh gấp gáp muốn chết rồi. 

Đinh Mộng Nghiên tiến lên hai bước, quay đầu nhìn lại thì thấy dáng vẻ đang vò đầu bứt tai của Giang Sách, vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng trên mặt không kìm được nữa, phì cười vui vẻ. 

"Ha ha ha, anh thật là ngốc mà." 

Bấy giờ Giang Sách mới phản ứng lại mình bị lừa: "Được lắm, em lừa anh?" 

"Ai lừa anh đâu? Anh đi chung với Lăng Dao của anh đi, tới tìm em làm gì? Em cũng đâu phải ngôi sao lớn." 

Giang Sách mỉm cười, bước nhanh tới, một tay kéo Đinh Mộng Nghiên vào trong lòng, nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô: "Mộng Nghiên, anh yêu em, không phải ngôi sao lớn." 

Gió đêm thật lạnh, nhưng Đinh Mộng Nghiên vào lúc này lại cảm thấy toàn thân nóng bừng. 

Mặt của cô thật nóng. 

"Đồ... đáng ghét." 

Đinh Mộng Nghiên giả vờ giấy ra, nhưng bị Giang Sách ôm chặt hơn. 

"Mộng Nghiên." 

"Dạ?" 

"Anh... có thể hôn em không?" 

“Hả?” Khuôn mặt Đinh Mộng Nghiên ửng hồng như quả táo chín, đỏ hồng từ gò má đến cổ: “Cái này, nơi công cộng, không tốt lắm...” 

Không đợi cô nói xong, Giang Sách đã hôn lên môi cô một cách nặng nề. 

Đọc truyện chữ Full