DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 244 Thực tế thì sao? 

 

Không chỉ có Giang Sách mất mặt, mà Đinh Khải Sơn, Đinh Mộng Nghiên cũng mất mặt. 

Ông thở dài một hơi, nhìn Giang Sách, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ trách móc một câu: “Giang Sách, con không nên như vậy.” 

Nhưng... 

Vẻ mặt Giang Sách vẫn bình thản như nước, không hề có một chút xáo động. 

Anh bình tĩnh nhìn về phía sân khấu, nói với Đinh Khải Sơn: “Ba, ba đừng phân tâm, Lăng Dao sắp hát cho ba nghe này.” 

Đã đến nước này rồi mà vẫn không chịu thừa nhận ư? 

Định Khải Sơn bắt đầu hoài nghi về “nhân phẩm” của Giang Sách, người như vậy liệu có thật sự thích hợp để ở bên con gái ông không? 

Bất lực, ông cũng không muốn nhìn anh nữa, quay đầu nhìn về phía sân khấu. 

Lúc này, Lăng Dao đã bước lên sân khấu, phía dưới có khán giả vây quanh. Cô ấy hơi chỉnh lại váy của mình, nhận lấy micro từ tay người dẫn chương trình, nở nụ cười ngọt ngào thương hiệu. 

“Xin chào tất cả mọi người, tôi là Lăng Dao đáng yêu của mọi người đây.” 

Lăng Dao vừa giới thiệu xong, bên dưới sân khấu đã nổ một tràng pháo tay kịch liệt cùng những tiếng hét chói tai. 

“Lăng Dao, anh yêu em!” 

“Đó đúng là Lăng Dao! Không ngờ tôi có thể nhìn thấy cô ấy ngoài đời thật, đời này coi như đã mãn nguyện!” 

“Trời đất ơi, vị thần tiên tỷ tỷ đó đã thỏa mãn ước nguyện của tôi!” 

Nhìn đám đông điên cuồng dưới sân khấu, Lăng Dao giơ tay ra hiệu cho mọi người giữ im lặng. 

Sau đó, cô cầm micro lên, nói: “Hôm nay tôi đến đây là để hát tặng cho một vị tiên sinh, đây là bài hát mới do thầy La Thịnh sáng tác cho tôi, bài hát có tên “Hóa ra hạnh phúc đã nằm trong tay”. 

“Bài hát này vẫn chưa được quảng bá chính thức, hôm nay cũng là lần đầu tiên biểu diễn công khai bài hát này, hi vọng mọi người sẽ thích nó.” 

Khán giả dưới sân khấu phấn khích đến nỗi sắp phát điên lên. 

Có thể nhìn thấy Lăng Dao đã là một điều kỳ diệu, huống hồ bọn họ còn có thể nghe cô ấy hát. 

Thực ra rất nhiều người đều tưởng rằng Lăng Dao chỉ là một diễn viên, hoàn toàn không biết hóa ra cô ấy còn biết hát, hôm nay có vinh dự được nghe bài hát mới của Lăng Dao, đúng là phúc ba đời. 

Còn Vương Chí Vinh ngồi ở đằng kia đã lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn. 

Sao... 

Sao mọi chuyện lại phát triển khớp với những gì Giang Sách nói như vậy? Chẳng lẽ... 

Vương Chí Vinh không dám nghĩ tiếp nữa, trong lòng thầm cầu nguyện mọi chuyện đừng bao giờ giống như những gì ông ta tưởng tượng. 

Nhưng mọi thứ lại không như ông ta mong muốn. 

Trước mặt tất cả mọi người trong nhà hàng, Lăng Dao ngọt ngào nói với chất giọng trong trẻo êm tai: “Bài hát này tôi muốn tặng cho người bạn chân thành nhất của mình, đó là ba vợ của anh Giang Sách, ông Đinh Khải Sơn. Cháu chúc bác Phúc như Đông Hải, Thọ tỷ Nam Sơn!” 

“Sau đây, bài hát “Hóa ra hạnh phúc đã nằm trong tay” xin phép được bắt đầu. Hi vọng mọi người sẽ thích nó ạ.” 

Nói xong, trong tràng pháo tay thậm chí còn nồng nhiệt hơn lúc trước của khán giả, cuối cùng Lăng Dao cũng bắt đầu cất giọng hát. 

Giọng hát của cô ấy vô cùng đẹp, êm ái ngọt ngào. 

Tất cả khán giả đều chìm trong những câu hát rung động lòng người đó của Lăng Dao. 

Ngoài... người nhà họ Vương. 

Khuôn mặt già nua của Vương Chí Vinh đã trở nên xám ngoét như gan lợn, toàn thân ông ta run lên, sự tình đã phát triển theo hướng mà ông ta không mong muốn nhất. 

“Thật sự là Giang Sách mời cô ấy đến ư?”. 

Vương Phượng Nhã cúi đầu, không có mặt mũi để nhìn ai. Khi nấy cô ta luôn miệng nói Giang Sách bất tài, bây giờ mặt đã bị vả đến mức sưng vù. 

Người thảm nhất không ai khác chính là Từ Thông - con rể “tốt” của Vương Chí Vinh. 

Đọc truyện chữ Full