DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 242 Lăng Dao thật sự đến đây sao? 

 

Vương Chí Vinh nói với Từ Thông: “Con rể hiền, khi nào con rảnh thì xin Lăng Dao một chữ ký khác để thỏa lòng mong ước của bác Định con nhé.” 

Từ Thông gật đầu, nói: “Con nhớ rồi a, khi nào có thời gian con nhất định sẽ đi xin cho bác ấy.” 

Nhà họ Vương ăn ăn uống uống, vui sướng như mở cờ trong bụng. 

Cuối cùng bọn họ cũng đã “phản công” lại được một hiệp! 

Còn bên Đinh Khải Sơn khi nãy mới có được một chút khí thế đã lại bị áp xuống, trong lòng thực sự thấy rất khó chịu. 

Giang Sách thấy vậy, mỉm cười lắc đầu. 

Anh nhẹ nhàng nói: “Ba, thực ra ba không cần xin Từ Thông đâu ạ.” 

Từ Thông tóm được sơ hở của đối phương, lập tức phản kích: “Ôi chao, ba anh đã thích đến vậy mà anh lại không cho ông ấy xin, anh làm con rể kiểu gì vậy? Bản thân không có bản lĩnh có được chữ ký của đại minh tinh nên đổ kỵ người ta đến đỏ mắt đúng không? Đúng là cái thứ không ra gì!” 

Vương Phượng Nhã nói bóng nói gió: “Có những người không ăn được nho nên chê nho chua đó.” 

Giang Sách nghe bọn họ nói xong cũng không có phản ứng gì, trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản và ung dung. Anh hờ hững nói: “Ba, thực ra con đã chuẩn bị món quà thứ hai cho ba, trùng hợp là, món quà này cũng có liên quan đến Lăng Dao.” 

"Ô?" 

Định Khải Sơn lập tức phấn chấn, nói: "Sách nhi, con cũng tặng ba chữ ký của cô ấy sao?” 

Giang Sách lắc đầu: “Không phải a.” 

Từ Thông vui mừng, nói: “Không có thì anh nói làm gì? Sao nào, anh định dùng hai tệ mua một tấm áp phích đến lòe ba vợ anh hả? Anh không biết xấu hổ sao?” 

Giang Sách không thèm để ý đến anh ta, nói tiếp: “Ba, con biết ba thích Lăng Dao, vì thế con đã đặc biệt mời cô ấy đến đây hát tặng ba một bài, hy vọng ba sẽ thích ạ.” 

Hả? 

Không chỉ có Định Khải Sơn, mà những người đang có mặt ở đó đều choáng váng. 

Anh đúng là rất dám nói! 

Lăng Dao là đại minh tinh, Giang Sách anh là cái thá gì chứ? Có tư cách gì mà mời người ta đến đây? 

Vương Phượng Nhã chế nhạo: “Đinh Mộng Nghiên, cô có thể bảo anh chồng cực phẩm của cô tem tém lại không? Anh ta ở đây tự khiến bản thân mất hết mặt mũi như vậy, tôi rất vui sướng đấy.” 

Từ Thông còn bổ sung thêm: “Với danh tiếng hiện giờ của Lăng Dao, phí biểu diễn cho một lần xuất hiện cũng phải hơn một triệu tệ. Giang Sách, một tháng anh chỉ kiếm được tám nghìn tệ, phải làm bao nhiêu năm mới đủ để mời được người ta?” 

“Không ổn rồi, tôi buồn cười chết mất, đỡ tôi dậy với, hahaha...” 

Người nhà họ Vương cứ thỏa sức chế nhạo, châm chọc, hoàn toàn không tin Giang Sách có khả năng đó. 

Đâu chỉ có người nhà họ Vương, ngay cả Đinh Khải Sơn và Đinh Mộng Nghiên cũng không tin Giang Sách có bản lĩnh đó. 

Đinh Khải Sơn cau chặt mày lại, trên mặt đã lộ vẻ tức giận: “Sách nhi, ba biết con rất muốn ba được vui vẻ, nhưng có những lời không thể tùy tiện nói ra, con biết chứ?” 

Sau đó, ông lắc đầu bất lực. 

Trước đây ông còn nghĩ rằng Giang Sách là một người con rể đáng tin cậy, nhưng bây giờ xem ra, ôi... 

Anh vẫn chẳng đáng tin chút nào! 

Đinh Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Giang Sách, nói: "Rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì vậy? Trước đây anh tùy tiện nói đùa với em thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn nói đùa như vậy trước mặt bao nhiêu người. Anh làm ba em mất hết thể diện rồi đó, anh biết không hả?” 

Giang Sách cười bất lực, đưa tay lên nhìn đồng hồ. 

“Tám giờ rưỡi, thời gian vừa vặn.” 

“Các vị, mời theo tôi ra ngoài, Lăng Dao sắp đến rồi” 

“Ba, hôm nay con mời Lăng Dao đến hát cho ba nghe một bài, tặng cho ba lời chúc phúc chân thành nhất.” 

Nói xong, Giang Sách bèn đứng dậy đi ra ngoài đầu tiên. 

Những người khác đưa mắt nhìn nhau. 

Lăng Dao thật sự đến đây sao? 

Từ Thông cười khẩy: “Xem thì xem, ai sợ ai chứ?” 

Đọc truyện chữ Full